Cho dù bọn người hầu là thật lòng thật dạ cầu tình cho Điềm Tâm, nhưng ánh mắt né tránh mơ hồ vẫn đã bán đứng bọn họ.
Ở trong số họ, sợ rằng thật sự tìm không ra một người dám dẫn Điềm Tâm vào chịu phạt.
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn mọi người, giữa hàm răng phun ra hai chữ: "Vô dụng."
Dứt lời, anh đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
Đi ra phòng khách, quét mắt nhìn bốn phía một chút, không thấy được Điềm Tâm, anh nheo con ngươi nguy hiểm lại.
"Điềm, Tâm."
Giọng nói mang theo sát khí, tiết lộ tâm trạng hỏng bét của anh.
Gần như là trong chớp mắt, một cái bóng màu đen từ nhanh chóng nhảy ra từ góc tối.
Điềm Tâm nhanh chóng xông trên phía trước, lè lưỡi, hưng phấn đong đưa cặp mông và cái đuôi.
"Ăng ẳng!"
Nó kêu một tiếng, ngồi xuống ở trước mặt Thi Vực, bộ dạng nịnh nọt, hoàn toàn không có một chút giác ngộ nên có sau khi phạm sai lầm.
Ánh mắt Thi Vực âm u, không nói một lời, đưa tay vặn chặt lỗ tai của nó, kéo nó đi.
Điềm Tâm còn chưa kịp kêu một tiếng, đã bị anh dùng một cước đạp phòng tối.
Bịch một tiếng.
Theo cửa phòng tối đóng chặt, tia sáng cũng bị hoàn toàn ngăn cách.
Bên trong một mảnh tối đen, khiến Điềm Tâm bắt đầu nổi giận tru lên.
"Hú...."
"Gâu gâu!...."
"Ăng ẳng...."
Tiếng kêu thê lương này của nó, kêu rất thảm.
"Nếu để cho ta nghe được tiếng kêu của mày, thì cả đời này cũng đừng đi ra."
"...."
Đám người hầu:....
Quả nhiên đủ bá đạo!
Sự thật chứng minh, đối đãi với một con chó kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn đừng chọn lựa thủ đoạn bình thường.
Điềm Tâm bị nhốt nửa tháng, trong lúc, theo khuôn phép cũ.
Mỗi ngày khi người hầu đi cho nó ăn, tắm rửa và xử lý tạp vật, nhìn thấy đều là một màn như thế này.
Một con chó lớn, quỳ rạp trên mặt đất, dựng thẳng cái đầu, phát ra tiếng kêu trầm thấp đáng thương.
....
Sau khi vết thương trên người Thẩm Chanh tốt hơn, từng đi thăm Điềm Tâm một lần.
Mang chân giò hun khói cho nó, còn thêm mù tạc.
Cay đến Điềm Tâm lăn lộn trên đất, gào khóc kêu to.
Nhìn viên thịt rất tròn quay cuồng qua lại trên mặt đất, Thẩm Chanh cười đến run rẩy hết cả người.
Sau khi Điềm Tâm được thả ra, trong lòng lưu lại ám ảnh, mỗi lần nhìn thấy chân giò hun khói, phản ứng đầu tiên chính là dùng móng vuốt mập của nó đập bay.
Ngay cả chân giò hun khói yêu thích cũng không ăn, bọn người hầu còn tưởng rằng Điềm Tâm bệnh rồi.
Vội vàng tìm bác sĩ kiểm tra cho nó, lại tra không ra một chút tật xấu.
Đương nhiên tra không ra, bởi vì đây là tâm bệnh.
Nếu Điềm Tâm có thể nói chuyện, nhất định sẽ bi phẫn lên án nữ chủ nhân tương lai của nó, phúc hắc và không có lương tâm!
Những ngày Thẩm Chanh bị Thi Vực bá đạo nuôi nhốt ở biệt thự, bởi vì trên người có vết thương nên vẫn không có làm ra phản kháng.
Cứng đối cứng với anh mấy lần, thua thiệt đều là cô, thiếu chút nữa bồi cả người vào, cô đương nhiên sẽ không lại tự tìm phiền toái.
Đến khi ba ngày trước, Thi Vực ra nước ngoài làm việc, cô mới nhân cơ hội trở về nhà
"Con gái, chú Lý và và Lý Thẩm Nhi của con đang muốn bánh kẹo cưới đấy! Còn có mấy người hàng xóm, cả ngày đều đi theo ồn ào, bảo chúng ta bày tiệc rượu náo nhiệt một chút. Nếu không, cũng phải đãi một bàn?"
Lúc cơm trưa, Thẩm Trung Minh uống một ngụm rượu, cười tủm tỉm nhìn trừng trừng Thẩm Chanh ngồi ở đối diện, trưng cầu ý kiến của cô.
"Không đãi." Thẩm Chanh không suy tính liền mở miệng, "Xấu mặt."
"Khụ! Khụ...." Thẩm Trung Minh uống ngụm rượu, cay xè chui thẳng vào yết hầu, một hồi lâu sau mới hòa hoãn lại, "Sao con gái nhà cha lại dọa người rồi hả? Gả cho người đàn ông tốt ở đỉnh kim tự tháp, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đâu!"
"Cha uống chậm một chút, không có người nào giành với cha đâu." Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, "Cha cũng hủy đỉnh kim tự tháp? Không tệ nha!"