Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 914: Buôn dưa lê



Editor: May

Cũng không phải đến mức sợ anh, Tô Man Ngưng chỉ cảm thấy anh nhìn có vẻ ôn nhu lễ độ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cũng không dễ chung đụng lắm, nói một cách khác chính là, lòng dạ rất sâu.

"Không có...." Anh đột nhiên tới gần, khiến cho cô không quá thích ứng khoảng cách quá gần giữa hai người.

Tống Trí Kha ngược lại cười cởi mở, xoay người đưa cho cô một ly rượu, nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi mời rượu."

*

Tô Cửu Y mang giày cao gót tới trưa liền cảm thấy chân có chút đau nhức, sau khi cô và Thi Ngạo Tước lên tiếng chào hỏi, liền muốn đi toilet.

Lúc cô đi ngang qua một cái bàn ăn, có một phụ nữ cầm ly rượu đỏ không kịp đề phòng đụng phải cô một chút, toàn bộ rượu đỏ trong ly hất tới trên váy của cô.

"A thật sự là xin lỗi." Người phụ nữ kia lộ ra vẻ mặt vô tội, nét mặt rất là khoa trương, "Tôi không nhìn thấy cô."

Không thấy được mới là lạ.

Trong lòng Tô Cửu Y châm chọc.

Nhưng cô cũng không ngại, tùy tiện cầm khăn giấy lau lau.

Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, biết là bởi vì vừa rồi vẫn luôn ở cùng Thi Ngạo Tước, dẫn tới tiểu thư nhà nhà ghen ghét.

Đứng chung một chỗ với người đàn ông được chú ý, thật sự rất dễ dàng gây thù hằn.

Người phụ nữ kia ngược lại rất hứng thú nhìn cô nhiều lần, sau đó nói: "Ơ đây không phải Tô Cửu Y - đại tiểu thư nhà họ Tô ư."

Tô Cửu Y giương mắt quan sát người phụ nữ kia vài giây, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi thăm: "Chị gái đây là ai?"

Xưng hô không phù hợp tuổi đối phương, khiến biểu cảm trên mặt cô ta trở nên rất không vui, cô ta giễu cợt nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói cô đi ra ngoài bán thân, là trèo lên Tước thiếu ư?"

Dưới cái nhìn của Tô Cửu Y, bán mình có thể kiếm tiền, nhưng cô làm, rõ ràng là làm nghĩa vụ lao động.

Không có tiền thì thôi, mỗi lần tỉnh lại sau khi không cẩn thận gây ra sai lầm lớn, lúc nào cũng sẽ đánh thẳng vào tâm tình cô không nhẹ.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi chị gái." Cô cười, "Phẩm vị của Tước thiếu vẫn luôn rất cao, tôi nào dám trèo cao."

"Tôi cảm thấy cũng thế."

"Bất quá tôi ngược lại biết một chút, Tước thiếu nhất định không thích mùi tiền trên người chị gái đây đâu."

Tô Cửu Y là một người tốt tính, nhưng bản lĩnh sặc người kia, cô tự nhận là không tệ.

Sau khi nói xong, cô cũng không cho đối phương cơ hội phản bác lại cô, mà là phóng khoáng xoay người rời đi.

Xã hội thượng lưu anh lừa tôi gạt, Tô Cửu Y thật sự kiến thức không ít, còn nhớ khi còn bé Tô Trấn Hùng nói chuyện làm ăn trong nhà, lúc cô rảnh rỗi nhàm chán chính là ngồi ở trên bậc thang ôm con thỏ bông của mình nghe lén, tuy rằng nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng từ trong giọng nói, cô cũng có thể suy đoán ra tâm tư của đối phương.

Cô cũng hiểu rõ, những năm này Tô Trấn Hùng vì gầy dựng giang sơn, không trung thực thật đúng là không ít.

Có đôi khi cô hận ông ta hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn dứt khoát sưu tập chứng cớ phạm tội của ông ta đi cục cảnh sát tố cáo ông ta, không chừng mình có thể có được một số tiền thưởng lớn và danh xưng chính nghĩa liêm khiết.

Tô Cửu Y ngáp một cái, vào toilet dùng nước rửa rượu đỏ trên váy một chút.

"Các người quen biết cô gái bên cạnh Tần thiếu gia không?" Buôn dưa lê không chỗ nào không có.

"Không phải là người pha rượu ở Ciaos ư, lần trước lúc tôi đi còn từng trông thấy cô ta."

"Người pha rượu gì, cô suy nghĩ nhiều, cô ta là vị hôn thê của Tước thiếu."

.... Vị hôn thê?

Tay Tô Cửu Y hơi dừng lại, dừng lại động tác để chuyên tâm nghe người bên cạnh nghị luận.

"Cô gái kia tên Thích Cảnh Nhân, nghe nói là cùng nhau lớn lên với Tước thiếu, ba và mẹ Tước thiếu ở nước ngoài, em trai trông coi xí nghiệp ở nước ngoài. Thích Cảnh Nhân cũng là mới về nước gần đây, nghe nói cô ta trở về là người nhà cô ta an bài, là muốn để cho cô ta và Tước thiếu bồi dưỡng tình cảm một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.