Tô Cửu Y bắt đầu mừng rỡ ngồi dậy, vừa rồi cô còn có chút phiền muộn, không biết dùng bộ dáng này xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người như thế nào.
Nếu ăn mặc kiểu này xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngày mai cô nhất định sẽ trở thành trang đầu buôn dưa lê của nhà họ Thi, dù sao những nữ hầu kia đều là nhân sĩ buôn dưa lê chuyên nghiệp, truyền bá chuyện nhảm còn đáng sợ hơn vắc xin phòng bệnh.
Đi theo sau lưng Thi Ngạo Tước vào thang máy, anh giúp mình ấn xuống tầng lầu gian phòng. Không gian đóng chặt có chút buồn bực, Tô Cửu Y dựa vào trong góc không muốn nói chuyện.
“Tối nay cô nấu cơm.” Trong giọng nói của anh có cảm xúc không cho cự tuyệt.
Lúc này Tô Cửu Y mới nhớ tới, lúc rời khỏi nhà họ Tiền, bọn họ cũng chưa ăn bữa tối....
“Nhất định phải là tôi làm sao?” Tô Cửu Y ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Nơi này còn có nữ hầu khác sao?” Thi Ngạo Tước đến gần cô, giơ tay chống lên trên tường sau lưng cô, vây cô ở trong không gian nhỏ hẹp.
Đại não Tô Cửu Y phát mộng một trận, trong đầu chỉ còn mỗi một ý tưởng: Tại sao thang máy chậm như vậy! Cô rõ ràng nhớ ban đầu lúc trở về phòng sẽ đến rất nhanh nha!
Không khí trong thang máy vốn đang rất mỏng manh, thân thể cao to của Thi Ngạo Tước lại che phần lớn không gian của cô, cô có chút buồn bực hít thở không thông, nhịp tim cũng bởi vì anh tới gần mà mong chờ hy vọng, giống như sắp ngất đi.
“Cô rất để ý à?” Giọng nói Thi Ngạo Tước truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô.
Cô cảm thấy đại não mình đã thiếu dưỡng khí, ong ong không biết anh đang nói cái gì.
“Anh nói gì?” Cô híp mắt, thân thể bởi vì anh tới gần mà mang đến cảm giác bị áp bức, bất giác trượt xuống dưới, cô không tìm được chỗ chống đỡ, chỉ có thể bắt lấy góc áo của anh.
“Đinh” một tiếng, thang máy cuối cùng cũng mở ra....
Thi Ngạo Tước nhìn cửa thang máy mở rộng phía sau, có chút bất đắc dĩ buông tay ra, vẫn không quên dặn dò cô gái nhỏ trước mắt một câu: “Nhớ nấu cơm.” Sau khi nói xong cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
“Rõ là...” Tô Cửu Y thở phào một hơi.
*
Hai tay kéo theo cái cằm ngồi xổm trong phòng bếp rộng lớn, Tô Cửu Y có chút lúng túng.
Cô cũng không biết anh thích ăn gì, hơn nữa giữa trưa và buổi tối anh rất ít ở nhà, cho nên cô không để ý quá lớn đầu bếp sẽ làm món ăn gì cho anh.
Anh kiêng ăn cái gì, ghét ăn nhất là cái gì? Cô đều không biết.
Mặc dù nói cô vẫn tương đối hài lòng với tài nấu nướng của mình, nhưng cô lén ăn qua thức ăn đầu bếp nhà họ Thi làm, và cô tự làm, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Vì vậy cô không khỏi nghĩ, dạ dày Thi Ngạo Tước đều bị nuôi điêu, anh còn có thể nuốt trôi thức ăn mình làm sao....
Lỡ như vừa nhai hai cái liền ói ra sẽ rất tổn thương lòng tự trọng....
Bằng không nói mình không biết làm cơm là được rồi...
Nhưng mà, cô là nữ hầu không phải khách mời....
Cô ngồi xổm ở trong phòng bếp do dự, Thi Ngạo Tước đứng ở cửa phòng bếp ôm ngực nhìn cô, anh đã đứng ở chỗ này năm phút đồng hồ, cô gái bên trong ngoại trừ thở dài chính là lắc lắc đầu, khiến cho anh cũng muốn hỏi một chút có phải cô cắn thuốc rồi không.
“Làm cái gì đấy....”
Tô Cửu Y lầm bầm nói xong, sau đó đứng dậy, vừa tính toán vừa xoay người.
Cô cúi đầu đi rất chuyên tâm, trong cái miệng nhỏ nhắn nói nhỏ, cứ như vậy không đầu không đuôi đụng phải cái cằm của Thi Ngạo Tước.
“A xin lỗi....” Sau khi Tô Cửu Y nhận ra mình đụng vào người, phản ứng đầu tiên là nói xin lỗi, sau đó mới ngẩng đầu lên.
“Nhanh lên, tôi đói rồi.” Anh ra vẻ bình tĩnh nhàn nhã, nói ra lời còn bá đạo như vậy.