Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 924: Không ngờ, thì ra cô cũng chảy nước mắt vì anh



Editor: May

Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng cũng khẩn trương lên, cô nắm điện thoại thật chặt, nghe tiếng vang"Tích tích" bên trong, chậm chạp không có người tiếp nghe điện thoại.

"Nhanh tiếp đi!" Cô gấp đến dậm chân, sợ thời gian quá muộn anh sẽ ngủ, nói như vậy cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.

Bởi vì chính mình tham ngủ, không thể sớm đưa hoa quả cho Thi Ngạo Tước một chút, cũng không thể sớm phát hiện anh dị thường, thế cho nên không thể nhanh chóng thông báo bác sĩ, cuối cùng dẫn đến....

Cô không dám nghĩ tiếp, nước mắt theo gương mặt chảy xuống "tách tách".

Tầm mắt Thi Ngạo Tước rất mơ hồ, anh trợn tròn mắt nhìn Tô Cửu Y cách đó không xa, giữa hư hư thật thật, anh nhìn thấy bộ dáng của cô rất gấp gáp, trên mặt còn mang theo mấy ánh nước.

Cô.... khóc ư?

Anh hoàn toàn hiểu rõ sáng ngày hôm sau bọn họ gặp nhau, anh dùng ngôn ngữ làm nhục cô, anh thấy rõ ràng, lúc ấy rõ ràng nước mắt của cô đã chứa đầy hốc mắt, nhưng cô bắt buộc ép chúng trở về, lại đổi lại ra vẻ cứng đầu.

Sau đó lại khóc, nhưng đều là vì nguyên nhân khác.

Không ngờ, thì ra cô cũng chảy nước mắt vì anh.

Thi Ngạo Tước nghĩ đến cô có thể hiểu lầm bệnh tình bây giờ của anh, cho nên mới phải vội vã gấp gáp như vậy, anh mãnh liệt ho khan một trận, nghĩ muốn giải thích với cô một chút tình huống hiện tại, nhưng đầu thật sự là vô cùng choáng váng, ngay cả ánh đèn màu trắng trên nóc nhà cũng chồng chất mơ hồ ra nhiều bóng dáng.

Bên này, Tô Cửu Y nắm ống nghe cuối cùng nghe được tiếng vang đối phương nhận điện thoại, trong giọng nói của cô còn mang theo nghẹn ngào, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh: "Alo, là bác sĩ Trần sao? Là Tước thiếu bảo tôi gọi cho ông, tình huống bây giờ của anh ấy rất không tốt, bảo ông tới đây một chuyến."

Sau khi cúp điện thoại về đến bên giường, Thi Ngạo Tước sốt hôn mê bất tỉnh, điểm đỏ trên mặt càng ngày càng nhiều.

Tô Cửu Y luống cuống tay chân đi phòng tắm rót lạnh, nhúng khăn mặt ở bên trong sau khi vắt khô nhiều lần, phủ lên trên trán anh.

Hy vọng như vậy có thể giúp anh giảm xuống một chút nhiệt độ trên người.

Tô Cửu Y nghĩ như vậy.

Thời gian bác sĩ Trần tới dài đằng đẵng, ít nhất thì cô cho là như vậy.

Trong lúc cô không ngừng thay đổi nước nhiều lần, muốn dùng khối đá nhỏ nhưng sợ quá lạnh sẽ kích thích thần kinh của anh, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Bác sĩ Trần để hòm thuốc thường dùng xuống, thử nhiệt độ cơ thể, sau đó lại quan sát điểm đỏ trên người của anh một chút.

"Bác sĩ, đây có phải là cảm cúm virus linh tinh không?" Tô Cửu Y nắm chặt góc áo, trên mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương.

Bác sĩ Trần cũng không có trức tiếp trả lời vấn đề của cô, mà là hỏi: "Buổi tối ngài ấy ăn cái gì?"

"Ăn cá." Cô trả lời.

Nghiêm túc trên mặt bác sĩ Trần buông lỏng không ít, anh thở dài, sau đó lại một mặt nghi hoặc, "Thiếu gia biết mình dị ứng với cá, tại sao còn có thể ăn cá chứ?"

"Tước thiếu anh ấy dị ứng với cá?" Tô Cửu Y kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút, "Thiếu gia cũng từng sốt cao một lần, nguyên nhân là bởi vì vì phu nhân hầm canh cá, cho nên từ sau đó rốt cuộc thiếu gia chưa từng ăn hải sản, hơn nữa thiếu gia cũng không đụng vào cá."

Tô Cửu Y đột nhiên nhớ tới, lúc cô quyết định làm cá còn trưng cầu ý kiến Thi Ngạo Tước, lúc ấy anh quả thật nhíu mày.

Chỉ là cô thật không nghĩ đến những thứ này, nên cũng không có hỏi nhiều.

Cho nên cuối cùng anh không nói gì, thậm chí còn giúp mình bắt cá, hơn nữa ăn rất nhiều.

Rốt cuộc là tại sao.... lại đối với cô tốt như vậy?

Tô Cửu Y sững sờ đứng tại chỗ, ngay cả bác sĩ Trần nói cái gì cô cũng không có nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.