Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 994: Chỉ là tôi phải nhanh chóng về nhà, nếu không sẽ không dễ ăn nói với trong nhà



Editor: May

"Cảm giác cô vẫn tương đối có thiên phú ở phương diện làm đồ ngọt này." Dạ Hàn nhìn thành phẩm cô làm ra, hài lòng tán dương.

"Vậy anh cảm thấy tôi có khả năng mở tiệm bánh ngọt hay không?" Cô hỏi.

"Cũng được đó, người tuổi trẻ rời nhà tự mình gây dựng sự nghiệp, không có gì là không tốt." Một tay Dạ Hàn nâng cằm lên mỉm cười nói, "Cô biết Tống Trí Kha không, anh ta chính là một ví dụ điển hình, danh tiếng và hạn mức kinh doanh của công ty anh ta đều vượt qua tập đoàn của ba anh ta, anh ta hoàn toàn chính là dựa vào hai tay của mình dốc sức làm ra công trạng."

Tay nắm cái thìa của Tô Cửu Y hơi chậm lại, tuy rằng cô biết Tống Trí Kha tự mình mở công ty, nhưng không ngờ anh ta lợi hại như vậy.

Nếu như thật sự như thế, vậy lần này Tô Trấn Hùng thật sự đã câu được  một khối bánh mì loại lớn rồi.

Dùng tình huống trước mắt để xem, ngày mai Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha cũng sẽ đi leo núi, nhiều người đương nhiên sẽ thú vị một chút, chỉ là cô và Tô Man Ngưng chung đụng vẫn sẽ có chút ngượng ngùng.

"Tôi phải bán bao nhiêu đồ ngọt mới có thể kiếm được nhiều tiền chứ." Cô nói đùa một câu.

Dạ Hàn nhìn bốn phía chung quanh một chút, suy nghĩ một lúc nói: "Tài sản tiệm bánh ngọt này đại khái hơn trăm triệu, nhưng ông chủ xây dựng nó cũng tốn không ít tài chính và công phu, muốn sắp xếp tốt một cửa tiệm, đơn thuần chỉ có nguyên liệu ăn ngon cũng không phải liền có thể thu hút khách hàng, bởi vì đầu bếp tay nghề tốt có rất nhiều, nếu muốn kinh doanh thành công, còn phải có một chút thủ đoạn marketing mới được."

"Không ngờ anh còn có nghiên cứu về chuyện này?" Tô Cửu Y cười nói.

"Đầu tiên tôi là người thừa kế nhà họ Dạ, tiếp theo tôi mới xem như là một nhà mỹ thực vòng quanh trái đất được không?" Một tay anh chống ở án trên bàn, trong ánh mắt nhìn Tô Cửu Y bất giác toát ra ý cười.

"Lợi hại." Tô Cửu Y giơ ngón tay cái tỏ vẻ bội phục từ đáy lòng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai người ở trong phòng bếp đến buổi tối, bởi vì phòng bếp đóng kín, chỉ có một lỗ thông hơi nhỏ ở trên nóc nhà, cho nên hoàn toàn không chú ý không đến khí trời thay đổi bên ngoài.

Trên mặt Tô Cửu Y bị Dạ Hàn sờ soạng ra một mặt bột mì và bánh ngọt, mặt Dạ Hàn cũng không thể may mắn trốn thoát.

"Chúng ta biến phòng bếp thành ra thế này không tốt lắm đâu."

"Đợi lát nữa thu dọn đồ vật là được rồi." Dạ Hàn rút khăn tay đặt bên cạnh ra, đi đến trước mặt Tô Cửu Y, giúp cô lau bánh ngọt trên mặt.

Anh đột nhiên xuất hiện động tác tiến sát, khiến Tô Cửu Y rất ít tiếp xúc thân mật với người khác phái cảm thấy khó chịu, theo bản năng trốn ra sau một bước.

Tay Dạ Hàn cứng ngắc ở trong không khí một giây, sau đó anh cười nói: "Xin lỗi, tôi ở nhà cũng thường hay dùng bánh ngọt đập đối phương với em gái của tôi, trước tôi cũng giúp con bé lau như thế, nếu có chỗ nào mạo phạm, hy vọng cô bỏ qua cho."

"Không có không có không có, " Tô Cửu Y vội khoát tay, sau đó rút khăn tay bên cạnh ra nói, "Tôi tự mình làm là được rồi."

Hai người đều tự sửa soạn mình xong, lúc dọn dẹp đồ ăn Tô Cửu Y mới phát hiện, sắc trời ngoài cửa sổ trên mái nhà thoát khí đã tối đen rồi.

"Đã muộn như vậy rồi sao." Cô lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, phát hiện đã sắp tám giờ.

"Vậy cô đã học xong chưa? Sáng mai dậy chuẩn bị chắc là không có vấn đề gì, hơn nữa có thể mới lạ hơn trước một chút." Dạ Hàn bỏ những nguyên liệu không dùng được trên bàn vào trong túi.

"Ừ được, chỉ là tôi phải nhanh chóng đi về, nếu không sẽ không dễ ăn nói với trong nhà."

Cô muốn chạy về nhà trước khi anh về đến nhà, anh vốn không muốn để cho cô đi ra ngoài, bây giờ còn trở về muộn như vậy, lần sau cũng đừng nghĩ lại tự do nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.