Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 107: Không thể dựa dẫm vào tình yêu



Hôm đó, Vân San San còn nói rất nhiều điều.

Cô ấy nói, một người phụ nữ dù đẹp hay xấu, cuối cùng cũng phải lấy chồng.

Nhưng mình có thể dựa dẫm mãi vào đàn ông được không? Đương nhiên là không.

Khi người phụ nữ bắt đầu già đi, thì đàn ông vẫn còn rất phong độ, kết quả cuối cùng sẽ là gì đây?

Nhất định là đàn ông sẽ ngoại tình.

So với việc lúc ấy chúng ta khóc lóc thảm thiết hoặc tranh gia tài với người đàn ông đó, chi bằng bây giờ hãy kiếm thật nhiều tiền.

Cô ấy nói, chúng ta cưới người giàu có, có thật là chỉ vì tiền không?

Đương nhiên là không.

Không chỉ có tiền, mà còn có được nhiều kinh nghiệm từ họ, những kinh nghiệm này giúp chúng ta gặp ít khó khăn hơn, đồng thời bồi dưỡng được một phong cách sinh hoạt ở đẳng cấp cao.

Một người phụ nữ biết hưởng thụ cuộc sống mới càng trở nên quyến rũ, càng khiến đàn ông mê mệt.

Cô ấy nói, đừng hi vọng một hoàng tử sẽ thích một Lọ Lem, đó chính là sự khác biệt.

Điều chúng ta cần làm chính là dựa vào tài sản của đàn ông để phát triển bản thân, từng bước hoàn thiện chính mình.

Nếu như may mắn, chúng ta sẽ cưới được người giàu có, nếu như không may mắn, sẽ chỉ lấy được những người đàn ông bình thường.

Nhưng, cho dù chỉ cưới được đàn ông bình thường cũng không sao, nếu đến cuối cùng đàn ông vẫn rời bỏ chúng ta, thì chúng ta còn có tiền.

Cô ấy còn nói, Khương Kha, cậu đừng ngây thơ như thế nữa!

Không thể dựa dẫm vào tình yêu được đâu! Chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi!

- --

Không thể dựa dẫm vào tình yêu, tôi hiểu chứ.

Cho nên, từ trước đến nay quan hệ giữa tôi và Trác tiên sinh không chỉ có tình yêu.

Thời hạn một tháng mà Thời tiên sinh cho tôi sắp kết thúc, tôi lịch sự gửi cho ông ta một tin nhắn.

[Giám đốc Thời, rất xin lỗi.]

Ông ta trả lời rất nhanh, cũng rất ngắn gọn.

[Không sao, chúc em may mắn.]

Tôi bật cười, xóa hết tin nhắn và số điện thoại của ông ta đi, chuyện này tôi không muốn để Trác Nguy biết.

Vòng bán kết của cuộc thi âm nhạc sắp diễn ra rồi, nhưng tôi không đi.

Tôi không biết cuộc thi diễn ra như thế nào, nhưng sau khi thi đấu xong, Vân San San lại đến tìm tôi, còn là vừa tuyên bố kết thúc đã chạy đến chỗ tôi.

“Khương Kha! Sao cậu không tham gia vậy?” Trên mặt cô ấy vẫn còn lớp phấn trang điểm, đứng trước cửa phòng lớn tiếng hỏi.

Tôi đang đọc sách, ngẩng đẩu nhìn cô ấy cười hỏi: “Cậu không biết chuyện tớ bị uy hiếp sao?”

“Cậu đang nói đến An Thụy Đan à? Cô ta là cái thá gì!” Cô ấy sốt ruột đến mức nói cả những lời thô bỉ, trực tiếp đến trước mặt kéo tay tôi đi ra ngoài.

Động tác của cô ấy hơi bạo lực, tôi đang ngồi bên cạnh bàn liền bị cô ấy kéo đến loạng choạng đứng không vững.

Cô ấy giật mình ngừng lại một chút, thấy tôi không sao mới tiếp tục kéo tay tôi đi ra ngoài.

Đi đến nơi vắng người, cô ấy hạ thấp giọng hỏi tôi: “Cậu thật sự sợ An Thụy Đan à? Chỉ là cái đứa xấu xí hay đi gây rối lại có thể khiến cho cậu sợ đến mức không dám tham gia thi đấu sao?"

“Đúng”. Tôi nói

“Sao cậu không hỏi tớ? Tớ học cùng khoa với cô ta, những điều tớ biết về cô ta chắc chắn nhiều hơn cậu!” Cô ấy nghiêng đâu lườm tôi, tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho tôi.

“Phòng kí túc xá tớ bàn bạc xong cả rồi, cách tốt nhất để giải quyết chuyện này đó là nhượng bộ.” Tôi bình thản nói.

“Nhượng bộ cái quái gì!” Cô ấy lại chửi thề, “Con gái của một người không có chức quyền, cũng chính là không có người chống lưng mới liều mạng ăn nói hàm hồ như vậy. Tớ nói cho cậu biết, Khương Kha, nếu như hôm nay cậu đoạt giải nhất, cô ta cũng chỉ có thể im lặng!”

Đến lúc này, tôi lại có cảm tình hơn với Vân San San, tôi thích những cô gái nghĩ gì nói nấy.

“San San, cuộc thi đã kết thúc rồi……” Tôi nhắc nhở.

“Tớ biết là cuộc thi đã kết thúc, nên mới đến nói với cậu, cậu có biết cậu đã bỏ lỡ điều gì không?” Cô ấy nói rất to làm cho những người xung quanh để ý.

Tôi và cô ấy đứng ở khu kí túc xá nữ sinh, xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, tôi bị cô ấy đẩy sát vào bờ tường.

Lưng tôi ép sát vào tường, tôi thấy cô ấy thẳng người dậy, ghé sát miệng vào tai tôi, nói rất nhỏ: “Tớ nghe thấy giám đốc Thời gọi điện cho giám đốc Hồ, để đảm bảo cho cậu vào vòng trong! Thế có nghĩa là, chỉ cần cậu tham gia thi đấu, hát tốt một chút, chắc chắn sẽ được vào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.