Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 112: Đừng gắt như vậy chứ



“À? Của chị ấy sao?” Hai lông mày của Khương An nhíu chặt.

Trong nháy mắt, chiếc máy trong tay giống như hòn than nóng bỏng, nó liền cảm thấy chán ghét mà vứt xuống ghế sô pha.

“Ừ, của chị.” Tôi gật đầu nhìn máy học ngoại ngữ bị vứt một cách không thương tiếc, “Định mua về tặng em, nhưng nếu em không thích thì thôi, hôm nào chị hỏi xung quanh có đứa bé nào cần thì cho nó vậy.”

Vừa nghe là mua cho Khương An, biểu cảm của hai mẹ con họ liền biến đổi.

“Đừng, đừng cho người khác! An An đương nhiên cần rồi.” Dì Tống vội nói.

“Chị tặng đồ cho em?” Khương An nghi ngờ hỏi, lại cầm lấy máy học ngoại ngữ, dùng ánh mắt xoi mói, lật đi lật lại xem xét, “Chắc không phải là đồ cũ chứ?”

“Có phải cũ hay không, không phải hai người vừa mới bóc hộp ra sao?” Tôi vừa nói vừa đi vào bếp.

Dì Tống lườm Khương An một cái rồi bước nhanh theo tôi vào bếp.

“Khương Kha, cái máy đó cho em con thật sao?” Dì Tống hỏi dò.

Tôi “ừ” một tiếng, bỏ vịt quay với thỏ quay bày ra đĩa rồi để túi rau xuống sàn.

“Tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, tiếng anh cấp bốn cũng qua lâu rồi, máy học ngoại ngữ đối với tôi không có tác dụng. Đương nhiên là mua cho nó rồi. Giờ nó đang học cấp hai, nếu học tốt tiếng anh cơ bản, đến lúc thi lên cấp ba có thể đạt thành tích cao.”

“Khương Kha, con thay đổi rồi!” Dường như dì Tống rất cảm động, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

“Tôi không hề thay đổi.” Tôi vừa nói, vừa bỏ bắp ngô từ trong túi ra, tách thành một hàng dọc, sau đó tách từng mảng lớn ra.

“Vậy thì chiếc áo thu đông mà con mang về là cho bố con sao? Còn có chiếc khăn quàng cổ màu đỏ...” Bà ta chỉ nói một nửa, dù đã biết nhưng vẫn cố hỏi.

“Không sai, chiếc áo thu đông là cho bố tôi, còn chiếc khăn mới đó là cho dì.” Tôi bỏ bắp ngô xuống, quay người nhìn bà ta, “Dì Tống, mặc dù những thứ kia là tặng cho mọi người, nhưng dì thấy dì đi lục đồ của tôi như vậy có được không?”

“Con là con cái nhà này, dì chỉ xem con mang những gì về thôi mà!” Dì Tống không ngờ tôi lại nói bà ta, sắc mặt liền biến đổi, nói đầy lý lẽ.

“Trước khi dì bảo tôi đi mua đồ ăn, chẳng phải dì nói, tôi không phải dì sinh ra, nói mỗi năm tôi đều về ăn nhờ ở đậu sao!” Tôi không chịu thua.

“Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi thôi mà!” Dì Tống trở mặt rất nhanh, lúc nói còn mỉm cười, “Dì chỉ muốn con sớm có thể tự lập thôi! Còn vừa nãy động vào đồ của con, thực ra chỉ muốn giúp con thu xếp đồ đạc! Nếu con không thích thì sau này dì sẽ không động vào đồ của con nữa vậy.”

Ánh mắt bà ta chuyển sang túi đeo của tôi.

“Sao con về rồi mà vẫn chưa cất túi đi?”

“Chỉ nghĩ đến vào bếp nấu ăn nên quên mất!”

“Ra ngoài đi, ra ngoài đi!” Bà ta đứng vào chỗ của tôi, phẩy phẩy tay, “Con đã mua hai món ăn sẵn rồi, dì xào ít ngô, hâm nóng lại đồ ăn lúc trưa nữa là xong.”

Tôi gật đầu nói: “Dì vất vả rồi, nếu có gì cần giúp đỡ thì gọi tôi nhé.”

Sau khi ra khỏi bếp, tôi đi thẳng vào phòng của em trai.

Cũng không bất ngờ khi thấy đồ đạc bị động vào, mặc dù đã cẩn thận xếp lại như lúc đầu, nhưng vừa nhìn qua là biết.

Tôi rút hơn ba triệu từ túi sách ra, kẹp thẻ ngân hàng vào bên trong, đút vào trong túi quần bò, rồi mới cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.

“Chị, cái máy học ngoại ngữ này dùng thế nào vậy? Em mở mãi mà không được!” Khương An nhìn thấy tôi liền than thở.

“Sao chị biết được? Chị đã dùng bao giờ đâu. Em xem thử sách hướng dẫn ở trong hộp ý.” Tôi hất cằm, chỉ vào hộp vất trên ghế sô pha.

“Khương Kha, em con hỏi, con dạy nó đi, đừng gắt như vậy chứ!” Bố tôi vừa lật bài xong liền quay lại nhìn tôi.

Tôi liền với cái hộp để trên sô pha, lấy quyển hướng dẫn ra, đang xem xét cẩn thận thì Khương An lại nhìn thấy điện thoại của tôi.

“Chị! Điện thoại của chị hiện đại thế, cho em mượn chơi chút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.