Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 120: Tôi về bắc kinh rồi



Ngày mồng một Tết.

Mới sáng sớm, căn bản không có người bán đồ ăn, cả một năm bận rộn rồi thì ít nhất cũng phải ngủ nướng một giấc ngày ba mươi với ngày mồng một chứ.

Tôi kéo vali, trên đường lất phất mưa bay, đếm trạm chờ xe gần như không có bóng người.

Trạm xe buýt ở huyện khác với ở thị trấn, không có bến xe chuyên biệt mà chỉ là xe buýt đến chỗ dừng để đón khách, cũng chính là một góc đường hơi rộng một chút.

Tôi ngồi trên rương hành lý, tựa đầu và bả vai vào cột đèn đường. Đèn lúc này vẫn sáng, nhưng dưới màn sương mù dày chỉ thấy lờ mờ. Tôi vừa đói vừa lạnh vừa khát, ôm lấy hai cánh tay mình, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến khi trời hưng hửng sáng, tôi nghe thấy tiếng người chờ xe cũng nhiều hơn.

Ngày này mỗi năm, ở huyện có rất nhiều người muốn lên thị trấn, phần lớn là người trong huyện nên có khá nhiều người quen. Tôi không muốn trò chuyện với ai nên vẫn cứ nhắm mắt giả vờ đang ngủ. Song, trên đời này làm gì có chuyện theo ý muốn như thế?

Có người nhiệt tình, hoặc cũng có thể do họ hiếu kỳ, tóm lại là có người gọi: “Khương Kha, Khương Kha!” Không chỉ gọi mà đối phương còn dùng tay vỗ vào bả vai tôi.

Giọng nói quen thuộc quá! Tôi mở mắt ra, thì ra là dì Trương hàng xóm lúc tôi còn ở nhà ngang.

“Ôi, dì Trương ạ.” Tôi vội vàng đứng dậy, niềm nở chào hỏi.

Bên cạnh là chồng và con trai dì, ba người họ đứng gần tôi nhất.

Nhắc mới nhớ, gia đình họ chính là ân nhân cứu mạng tôi thuở nào. Năm xưa, có một lần tôi bị bố đánh đến thoi thóp, may mà có họ xông vào nhà cứu tôi ra ngoài.

“Cháu chờ ở đây bao lâu rồi?” Dì Trương hỏi, nhìn tóc mái của tôi.

Theo tầm nhìn của dì, tôi cũng nhận ra tóc mái mình hơi ẩm.

“Khoảng một tiếng gì đó ạ.”

“Lạnh không? Hàm Hàm, mau rót cho chị Khương Kha một cốc nước nóng đi.” Dì Trương nói.

Một cốc nước ấm lập tức đưa đến trước mặt tôi, còn là dùng nắp của bình giữ nhiệt chứ cũng không phải là cốc gì cả.

Tôi cầm cốc nước nhỏ uống, bấy giờ cơ thể mới cảm thấy ấm áp đôi chút.

“Cháu kéo theo vali hành lý là phải đi rồi ư?”

“Vâng.”

“Hôm nay mới mồng một, sao không ở lại thêm vài ngày nữa?”

“Chỗ cháu làm thêm có việc nên gọi cháu đến tăng ca.”

“Mới mồng một thì tăng ca gì chứ? Công ty kiểu gì thế?” Nói xong câu này, dì Trương chợt nhớ tới điều gì đó, “Khương Kha, có phải bố và mẹ kế cháu không cho cháu ở nhà phải không?”

“Không phải, là công ty cháu có việc ạ!” Tôi uống nước xong, đưa cốc trả lại cho Hàm Hàm, “Cảm ơn mọi người.”

Dì Trương thở dài, đưa tay vuốt tóc trên đầu tôi.

Sau khi từ huyện đi đến thị trấn, qua đường chính là ga tàu hỏa.

Người đi vào ga thì ít mà đi ra thì nhiều, toàn là người tha hương cầu thực, sốt sắng mong được về nhà sớm.

Tôi mua được vé đến thành phố A khá thuận lợi, ở ga tàu ăn cháo với bánh bao, lúc này cả người mới như sống lại, cảm giác cuối cũng cũng có khí lực.

Phòng chờ tàu to thế mà chỉ lác đác có vài người. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phòng chờ vắng vẻ như vậy. Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa bắt đầu xem tin nhắn rồi trả lời, chủ yếu là chuyển tiếp, hoặc chọn một đoạn hay hay rồi gửi cho tất cả mọi người.

Tin nhắn của Trác tiên sinh gửi cho tôi ngắn lạ thường, cũng vô cùng nổi bật.

“Tiểu Như, chúc mừng năm mới.”

Bây giờ tôi mới trả lời: “Trác tiên sinh, năm mới vui vẻ. Năm nay, Trác tiên sinh ăn Tết ở đâu vậy?”

Mới đầu tôi gọi anh là ông chủ, đến anh Trác rồi chú Trác, giờ là Trác tiên sinh, chưa bao giờ cố định.

“Tôi ở Bắc Kinh, vài ngày nữa sẽ về thành phố A. Khi nào em về?”

“Mồng mười em mới đến cơ. Trác tiên sinh ăn tết vui vẻ nhé, ra tết lại gặp.”

“Ừm.”

Lúc đến thành phố A thì đèn đường buổi tối đã bật sáng trưng. Dòng xe chạy trong thành phố ít hơn ngày thường ít nhất một nửa.

Tôi ngồi taxi về nhà, lấy hộp sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra rồi luộc mười cái ăn, không buồn rửa mặt cũng chẳng buồn súc miệng mà trèo lên giường ngủ thẳng cẳng.

Ban đêm, tôi nghe thấy tiếng điện thoại kêu, mơ mơ hồ hồ nghe điện thoại, vừa “ừm” một tiếng liền nghe thấy giọng của Trác tiên sinh.

“Tiểu Như?”

“Ừm, chú Trác...” Giọng tôi hơi khàn.

“Em đang làm gì thế?” Anh hỏi.

“Ngủ...”

“Sớm vậy à?”

Tôi chỉ “ừm” một tiếng, giơ điện thoại ra nhìn thời gian, mới hơn mười giờ tối thôi mà.

“Em buồn ngủ lắm.” Tôi nhíu mày.

“Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt hả?” Anh hỏi.

“Ừm.” Tôi vẫn nhắm mắt, không chỉ đau đầu, đau mắt mà đến xương cốt toàn thân đều đau nhức, “Chú Trác, em ngủ một giấc đã, mai gọi lại cho anh sau...”

Tôi nói xong liền muốn tắt điện thoại, lúc ngón cái chạm vào nút tắt, tôi nghe thấy anh nói rất rõ ràng: “Tiểu Như, em ở đâu?”

Em ở nhà... Trong lòng tôi nghĩ, chú Trác, em nhớ anh lắm... Thế rồi, thế giới của tôi bị bóng tối bao phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.