Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 129: Bò bít tết cháy khét



Buổi tối, tôi và anh ấy người trước người sau trở về nhà.

Tôi rời công ty trước anh ấy, anh ấy lại về nhà trước tôi. Anh ấy lái xe, tôi chen chúc ở phương tiện công cộng.

Sau khi lấy cầm chìa khóa mở cửa, điều đầu tiên truyền đến tai tôi, chính là âm thanh xì xèo phát ra từ miếng thịt đang được chiên trong dầu mỡ.

“Trác tiên sinh!” Tôi kêu lên một tiếng.

Hơi xoay người ở chỗ lối vào phòng khách, liền nhìn thấy anh ấy đang đeo tạp dề, đứng trước bếp lò.

Trên bếp lò là cái chảo, không biết trong chảo có cái gì.

Tôi đi qua đó, hai tay ôm lấy anh ấy từ đằng sau, mặt áp lên trên lưng anh ấy.

“Sao lại nghĩ đến việc nấu ăn vậy?” Ngày thường, mặc dù anh ấy phải rửa bát, thế nhưng việc nấu nướng đồ ăn vẫn là tôi.

“Buông tay ra nào, đừng để bị dầu bắn vào!” Anh ấy nói, một tay vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi.

Tôi buông tay ra, rồi lại chui vào phía sau tạp đề, hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng anh ấy như cũ, mặt vẫn áp lên lưng, động tác không có nửa phần thay đổi.

“Bình thường đều là em nấu cơm cho tôi ăn, hôm nay ở trên đường, tự nhiên muốn nấu cho em bữa cơm, thế là liền đi mua thịt bò và mỳ ý.” Trác tiên sinh nói.

Khóe môi tôi khẽ cong lên, có một loại hạnh phúc nhẹ nhàng.

Người đàn ông này, nếu như chưa có gia đình, em nhất định sẽ gả cho anh.

“Có phải hôm nay có rất nhiều người trêu ghẹo em? Làm anh có cảm giác nguy hiểm? Cho nên mau chóng trở về nhà nấu cơm, buộc chặt dạ dày của em lại?” Trong giọng điệu của tôi có một chút đắc ý.

Anh ấy cười: “Nếu em dễ dàng bị người ta lấy đi như vậy, thì đã không phải món ăn của tôi.”

Anh ấy dừng lại một lúc: “Bọn họ có đẹp trai bằng tôi không?”

“Bọn họ trẻ hơn anh!” Tôi nói ra cái điều đương nhiên.

“Thế nhưng em lại thích lão già như tôi, không phải sao?” Trong giọng nói của anh ấy một chút tức giận cũng không có.

“Chim khổng tước, tưởng ai cũng mê mình!” Tôi cười nói.

Từ sau người anh ấy nghiêng đầu ra một chút, nhìn hai miếng thịt bò trong chảo, thịt bò đã chín được một lúc, bề mặt của nó có rất nhiều những bọt khí nhỏ, nhìn qua cũng khá là thèm.

“Trác tiên sinh, nhìn không ra chú cũng biết nấu ăn đó! Ở nhà chú cũng nấu cơm sao?”

Tôi đúng là hành hạ bản thân, hỏi người ta cái gì vậy, vừa ra khỏi nhà liền thấy đau đớn trong lòng mà.

“Rất nhiều năm trước, lúc đến thành phố A lập nghiệp, để tiết kiệm tiền, vẫn thường xuyên nấu cơm.” Anh ấy nói, “Sau này lúc có một khoản tiền tiết kiệm nhất định rồi, không vào bếp nấu lần nào nữa.”

“Nói như vậy, em là trường hợp đặc biệt sao?” Trong lòng tôi vô cùng vui mừng.

“Phí lời! Nếu em không đặc biệt, tôi có thể cưng chiều em sao?” Trác tiên sinh cười, lấy ra hai cái đĩa từ trong tủ bát đĩa, đặt hai miếng bò bít tết lên, tiếp theo đặt phần mì ý đã nấu xong từ trước lên bên cạnh, rưới thêm nước tương lên bò bít tết.

“Tôi chiên thêm một quả trứng cho em, được không?” Trác tiên sinh hỏi, em lại tủ lạnh lấy hai quả trứng gà ra đây.”

“Không cần, em muốn ôm anh thế này!” Tôi rụt đầu về sau lưng anh ấy.

Anh ấy cười nuông chiều, dẫn tôi đến chỗ tủ lạnh.

Sau đó, đánh trứng, chiên trứng, liền một mạch hoàn thành.

“Trác Nguy, chúng ta chỉ cần luôn vui vẻ như này là được rồi!” Tôi nói.

Anh ấy im lặng, rồi một tay bưng lên một cái đĩa, đi ra khỏi nhà bếp, đặt lên trên bàn ăn.

“Mau đến đây! Thử tài nghệ của tôi đi.” Anh ấy cười.

Tôi ngoan ngoãn buông tay ra khỏi thắt lưng của anh ấy, ngay ngắn ngồi lên ghế.

Anh ấy tháo tạp dề ra, cầm dao dĩa đưa cho tôi.

Đang chuẩn bị bắt đầu, anh ấy bất ngờ nói: “Tiếc thật, quên mua rượu vang rồi.”

“Không sao, lần sau trước khi anh vào bếp, em sẽ nhớ thay anh!” tôi hoàn toàn không để ý gì mà nói, tay không thể chờ đợi thêm nữa mà cắt một miếng thịt bò nhỏ, bỏ vào miệng.

Anh ấy thì lại không hề vội vã, chỉ vô cùng nhàn nhã nhìn tôi, đợi tôi nuốt miếng thịt bò xuống, anh ấy mới nói: “Em thấy thế nào?”

“Rất ngon!” Tôi nói, “Tài nghệ của Trác tiên sinh thật tốt!”

Lúc này anh ấy mới bắt đầu ăn, sau khi cắt một miếng bỏ vào trong miệng, vừa nhai một tí, lập tức chau mày, hỏi tôi: “Bình thường em ăn mấy phần chín?”

“Chín hết.” Tôi nói.

“Miếng bít tết này cháy khét luôn rồi thì được tính là chín mấy phần?” Anh ấy lại hỏi.

“Đương nhiên vẫn là chín hết.” Tôi hào hứng cắt thịt bò, “Anh không nhầm đấy chứ! Em thấy rất ngon mà, còn có một loại hương vị riêng!”

Buổi tốm hôm đó, Trác tiên sinh cùng tôi ăn hết chỗ bò bít tết có hơi cháy khét đó.

“Trác tiên sinh, chú có cảm thấy uất ức? Em ép chú ăn bò bít tết cháy?”

“Bò bít tết là do tôi chiên, kể cả có uất ức, cũng là em uất ức.” Anh ấy dừng lại một lúc, “Cuộc sống của tôi không có đẹp đẽ như em nghĩ đâu, lúc tôi phải làm tăng ca cũng ăn cơm hộp ở quán cơm vỉa hè. Hôm nay là tôi nấu cơm, đến phiên em rửa bát.”

“Được.” Tôi xếp đĩa dao dĩa trên bàn lại, bước đến sau lưng anh ấy, cúi thấp người xuống áp lên lưng anh ấy nói khẽ khàng, “Em đi rửa bát trước, đợi một chút cùng nhau tắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.