Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 141: Có bệnh nên sớm đi khám



“Xin lỗi!” Tôi không suy nghĩ gì, nói, “Tôi không để ý.”

“Thế nào gọi là thành kiến chứ?” Anh ta nhìn tôi, hỏi lại lần nữa.

Tôi thấy trên khuôn mặt anh ta có vài phần cố chấp, chỉ đành nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh ta.

“Tôi biết rất nhiều người phụ nữ tài giỏi, họ không chỉ đạt được nhiều thành tích trong lĩnh vực chuyên của mình, mà họ còn rất xinh đẹp.”

“Những trường hợp đấy rất ít.” Anh ta nói.

“Ở trường chúng ta cũng có rất nhiều cô gái có kết quả học tập rất tốt, mà còn rất xinh đẹp.” Tôi nói tiếp, “Anh không học ở khoa tiếng Trung, cũng không học ở khoa nghệ thuật, đương nhiên là quen ít người rồi.”

Một người học ở khoa công trình kiến trúc như anh ta, tỉ lệ nam nữ của cả khoa là 9:1.

Số lượng nữ sinh ít, người đẹp đương nhiên cũng ít theo.

Mà nổi bật ở trong trường thì thường chỉ có hoa khôi trường, hay hoa khôi khoa gì đó, mà được cái danh hiệu đó rồi, người theo đuổi chắc chắn là rất đông, cũng chính là cái mà anh ta gọi là thích trưng diện, rồi chỉ biết yêu đương.

“Thế cô thì sao?” Anh lại chuyển chủ đề.

Tôi chẳng hiểu nổi câu này của anh ta có ý gì, liền nghe anh ta nói tiếp: “Tôi nghe bảo trước cô trượt 2 môn, đấy không phải là không thích học hành còn gì?”

Tôi cạn lời.

“Mùa hè còn chưa đến mà đã mặc váy ngắn khoe đùi, đấy không phải là thích chưng diện à? Mà nói hơn nữa, thì chính là thích quyến rũ đàn ông!”

“Chưa tốt nghiệp đại học, mà đã có bạn trai, đây không là yêu đương thì là cái gì?”

“Lại còn thích nổi bật! Tham gia cuộc thi ca hát, lại còn cả đống người hô yêu cô! Sau khi vào công ty, mới ngày đầu đi làm, liền không biết bao nhiêu người muốn làm người yêu cô, đấy không phải là một đám đàn ông vây quanh thì là gì?”

Anh ta ném ra cả đống câu hỏi, tôi đơ cả người luôn.

“Sao? Không trả lời được đúng không?” Anh ta nhướn mày.

“Không phải là không trả lời được.” Tôi nói, “Tôi chỉ là thấy hơi kì, tôi có thích học hành hay không, có thích trưng diện hay không, có thích quyến rũ đàn ông hay không, có người yêu hay không, liên quan quái gì đến anh? Thế anh là bố tôi hay mẹ tôi vậy?”

“Bạn trai tôi còn chưa ý kiến, anh dựa vào cái gì mà đòi ý kiến? Nói thật, lần đầu tiên tôi gặp kiểu không trâu bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác như anh đấy!” Tôi nói tiếp.

Anh ta nhất thời nghẹn lời.

Trong lòng tôi thấy đáng tiếc thay cho Trác tiên sinh: người đàn ông tài giỏi như anh ấy, sao trong nhà lại có thằng con kỳ cục như vầy? Quan trọng là anh ấy còn cảm thấy con trai mình rất tài giỏi!

“Bạn trai cô chắc chắn không biết cô ở bên ngoài dụ dỗ hết người này đến người khác!” Anh ta phản bác.

“Vu Hàng, tôi xin anh tích chút đức được không? Tôi trêu anh chọc anh hay sao? Anh thấy tôi dụ dỗ người khác khi nào?” Tôi đang vô cùng tức giận, hận không thể quay đầu bỏ đi, chẳng thèm để ý anh ta là con của Trác tiên sinh nữa.

“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy đâu!”

“Ngày đầu vào công ty, tôi cũng đã nói với mọi người là tôi có người yêu rồi! Anh có biết đấy là ý gì không? Đấy là từ chối! Ngay ngày đầu tiên tôi đã từ chối tất cả các khả năng rồi!”

“Anh có biết mấy cô mà thích chơi trò thả thính thì sẽ trả lời sao không? Cô ta sẽ bảo chưa có người yêu.”

“Lần trước tôi nói anh cố ý nhằm vào tôi, anh còn phủ nhận!”

Tôi dừng lại một lúc: “Lẽ nào trong đám đàn ông thích tôi có người yêu cũ của anh? Anh ta thích tôi nên đá anh phải không! Thế nên anh mới ghét cay ghét đắng tôi như thế?”

Anh ta không ngờ tôi lại suy đoán độc ác như thế, khuôn mặt điển trai đều nhăn nhó lại: “Cô nói bừa gì vậy? Tôi không thích đàn ông!”

“Thế thì người yêu cũ của anh chắc là một cô gái xinh đẹp rồi!” Tôi lườm anh ta một cái, “Sau khi anh bị đá, nên ghét tất cả những người phụ nữ xinh đẹp! Tôi khuyên anh một câu, có bệnh nên đi khám sớm chút! Cái bệnh này của anh, phải khám bác sĩ tâm lý!”

Ánh mắt anh ta lại có chút phức tạp, lần này lại không tranh luận với tôi nữa, chỉ nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô vào trong xem xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.