Nếu đã nói đến công việc, thì tôi cũng sẽ không xoắn xuýt mâu thuẫn với anh ta nữa.
Anh ta dường như cũng muốn làm dịu đi mối quan hệ với tôi, liền trả lời câu hỏi trước đó của tôi: “Nếu nói đến vị trí địa lý thì khu chung cư này của chúng ta cũng không có ưu thế lắm, thế nhưng nếu không có ưu thế về địa lý, thì chúng ta có thể tạo ra!”
“Tạo ra thế nào?” Tôi không hiểu.
Anh ta không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà lại hỏi ngược lại tôi: “Nếu khu chung cư này của chúng ta tiếp giáp với khu thương mại lớn nhất của khu mới, có siêu thị, có cửa hàng, có đồ ăn ngon, có rạp chiếu phim, cô cảm thấy liệu giá cả có tăng cao không?”
Tôi bừng tỉnh: “Ý anh là…mảnh đất này sẽ trở thành trung tâm thương mại của khu mới?”
Từ trước đến nay, giá phòng của khu vực sầm uất náo nhiệt luôn cao hơn so với các nơi khác.
Trong một thành phố, một vài nơi mà giá phòng có thể dễ dàng tăng cao thì ngoài các phòng gần trung tâm thương mại, hay trường học, còn có những nơi có dịch vụ công cộng như công viên, bệnh viện, thì giá cả đều rất dễ dâng lên.
Trác Hàng “ừ” một tiếng: “Có thể trở thành hay không, còn phải xem chúng ta xây dựng thế nào, đưa vào hoạt động ra sao. Nếu như kêu gọi đầu tư gặp bất lợi, sợ là sẽ hỏng hết.”
Kêu gọi đầu tư? Tôi nhanh chóng nhận ra cụm từ mà Trác Hàng vừa nói.
Các phòng ốc bình thường đâu cần kêu gọi đầu tư vốn? Trực tiếp bán phòng là được.
“Ý của anh là, lần này công ty của chúng ta không chỉ xây dựng các khu nhà ở, tiệm kinh doanh mà còn xây cả trung tâm mua sắm?”
“Đúng vậy.” Trác Hàng gật đầu, “Mảnh đất này của chúng ta nếu nói về vị trí địa lí thì không so được với AA và CC, nhưng cũng vì vị trí không tốt, nên lúc mua mảnh đất này cũng rẻ hơn. Mua khu đất rộng thế này, không những vì xây khu chung cư cao cấp, mà còn để xây một khu bất động sản thương mại lớn.”
“Một khi khu bất động sản thương mại hoàn thành, giá các căn phòng xung quanh cũng có thể cao thêm vài phần.” Trác Hàng vô cùng hưng phấn.
Giá phòng xung quanh cũng có thể tăng lên?
Tôi có chút khó chịu nói: “Đây chẳng phải kiểu người đi trước trồng cây, người đời sau hưởng quả hay sao?”
“Thái độ này của cô là sao? Sợ tiền của cả thế giới này đều bị công ty chúng ta kiếm hết hay sao?” Trác Hàng mồm thì có vẻ không vui, nhưng khuôn mặt thì lại cười tươi như hoa, “Tôi nói cho cô hay, bất động sản thì kiếm được tiền, nhưng làm bất động sản thương mại thì còn kiếm nhiều hơn nữa.”
“Nếu bất động sản thương mại kiếm được tiền, thế thì nhà khác cũng có thể nghĩ ra thôi.” Tôi nói.
“Cái này còn liên quan đến định vị của các công ty, ví dụ như CC, khu biệt thự của họ thì cũng chỉ đơn thuần là khu biệt thự, phải cách xa thương mại.” Trác Hàng nói, “Mà bên phía chúng ta có thể phát triển hay không, còn phải xem các công ty bất động sản xung quanh có muốn cùng tạo ra khu thương mại hay không…”
“Vậy theo anh biết thì kế hoạch của mấy công ty quanh đây là như thế nào?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Trác Hàng nhún vai, cánh tay dài vạch ra một vòng lớn, “Cô xem mấy mảnh đất quanh chúng ta, dù đã bán đi được một nửa, nhưng cơ bản chỉ mới vây đất lại, chưa có dấu hiệu khởi công. Cái thứ bất động sản này, bản vẽ có thể ngày sửa ba lần, chỉ cần ngày nào chưa đào móng, thì cũng chẳng thể nhìn ra được gì.”
“Ý của anh là, bọn họ đều đang quan sát?” Tôi hỏi.
“Một mặt là quan sát, tin tức chúng ta muốn xây dựng khu bất động sản thương mại đã sớm báo ra, bọn họ cũng nên xem xét, mặt khác, giá đất đang ngày một tăng, mảnh đất ấy cứ để đấy, dù cho có không xây phòng, cũng có thể kiếm được tiền.” Trác Hàng giải thích.
Tôi vẫn chau mày: “Sao tôi nghe làm sao, cũng thấy chúng ta đang chịu thiệt vậy? Nếu để đất cũng kiếm được tiền, thế sao không cứ để đấy? Đợi người khác trồng cây rồi thì chúng ta hái quả là được.”
“Giữ đất kiếm tiền nào kiếm được bằng việc xây phòng nhiều? Làm ăn thì đều chú ý đến việc lưu thông tiền mặt.” Trác Hàng nói, “Đất để đấy thì có vẻ là có lời, nhưng tiền cũng kẹt ở chỗ này, còn không bằng sớm xây phòng, thu hồi tiền về, rồi lại đi mua đất, kiếm càng nhiều tiền hơn.”
Tôi hiểu ra rồi: “Cũng có nghĩa là, mấy nhà bất động sản xung quanh đây, dù là quan sát nhưng cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, phải không?”