Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 144: Anh đang trong phòng sách



“Không dám.” Tôi liếc mắt nhìn anh ta, đầu còn chưa nghĩ gì thì cơ thể đã phản xạ lùi xa anh ta một bước rồi.

“Cô rõ ràng vẫn còn đang giận!” Anh ta dừng lại rồi nói tiếp, “Thái độ trước đây của tôi với cô không tốt, tôi có thể xin lỗi.”

“Không cần.” Tôi nói, “Sau này anh bớt nhằm vào tôi, thì tôi đã tạ ơn trời đất lắm rồi.”

“Xin lỗi.” Anh ta đột nhiên nói.

Tôi cũng không nói không sao, tôi vốn chẳng phải người rộng lượng gì.

Chỉ 10 phút sau tài xế đã đến rồi, tôi vẫn ngồi ghế sau như cũ, còn anh ta thì ngồi ghế phụ lái.

“Hai người chắc chưa ăn cơm nhỉ? Bây giờ tính đi đâu? Về công ty hay thế nào?” Tài xế hỏi.

Trác Hàng chủ động nói kế hoạch của chúng tôi, tài xế liền đề nghị chúng tôi đi xem các mảnh đất xung quanh trước, muộn một chút trên đường về công ty rồi đi ăn gì đó.

Tôi và Trác Hàng đều không có ý kiến.

Xe hơi đi một vòng quanh khu mới, tài xế lái xe rất chậm, Trác Hàng cả đoạn đường đều giới thiệu cho tôi, quản lý Thành phố Fó kế hoạch gì với khu đất này, mảnh đất kia là do công ty bất động sản nào mua…

Cả đoạn đường, tôi lại càng thêm hiểu hơn về khu mới, cũng hiểu hơn về Trác Hàng.

Cậu nhóc nhà Trác tiên sinh, dù tính tình hơi kì quái, nhưng cũng không phải tệ lắm, ít nhất thì rất chú tâm đến công việc của bố mình.

Bữa trưa mãi tận 3 giờ mới ăn, qausn tài xế chọn là một quán bán các món ăn đựng trong bát lớn, ba người chúng tôi chỉ gọi một phần cá mè kho, một phần canh trứng cà chua là đủ ăn.

“Bữa này tôi mời, xem như quà xin lỗi với Khương Kha.” Trác Hàng nói.

“Chúng ta chia đều đi, hai chúng ta chia ra, còn anh tài xế đã đưa chúng tôi đi vòng xa thế, cũng rất vất vả rồi.” Tôi nói, không muốn nợ ân tình của Trác Hàng.

“Tôi có thể tính tiền với công ty!” Câu nói của Trác Hàng đã chặn luôn đề nghị chia đều của tôi.

“Tổ trưởng của anh tốt với anh thật đấy!” Tôi vô cùng nghi ngờ tổ trưởng của anh ta biết thân phận của anh ta.

“Cô cũng đâu kém.” Anh ta nói.

Đến lúc về đến công ty, cũng đã gần đến giờ tan tầm.

Thật không ngờ rằng chúng tôi đã gặp Trác tiên sinh ở tầng một.

Khi anh ấy nhìn thấy tôi và Trác Hàng đi cùng nhau, thì trong mắt anh lóe lên chút kinh ngạc.

Tôi có nhớ lời anh ấy dặn, ở công ty phải gọi Trác tổng, thế nên tôi liền vô cùng cung kính mà chào một tiếng, “Trác tổng, chào ngài”, Trác Hàng cũng phản ứng y hệt tôi.

Trác tiên sinh dừng lại mọt chút, ánh mắt đảo qua trên người hai chúng tôi: “Cả hai vừa đến công trường?”

“Vâng.” Trác Hàng nói, “Hôm nay Khương Kha gia nhập vào tổ hạng mục của chúng tôi, chị Giai kêu tôi dẫn cô ấy đi xem công trường.”

Trác tiên sinh hơi gật đầu: “Nên như thế, nếu không lỡ mà không hiểu biết về khu chung cư mới thì làm sao làm viết được kế hoạch?” Anh ấy dừng lại một lúc, nói thêm một câu “Cố gắng lên” liền rời đi.

Tôi thở phào một chút, nghĩ thầm, cả người bẩn thế này mà bị Trác tiên sinh nhìn thấy rồi, thiệt là mất hình tượng mà!

“Cô rất sợ ngài ấy?” Trác Hàng hỏi.

Tôi đương nhiên không sợ! Trác tiên sinh tốt với tôi vô cùng.

Nhưng mà, tôi đâu thể nói thế: “Đương nhiên sợ! Đó là sếp của sếp của sếp! Tôi lo chết đi được!”

“Sau này gặp nhiều thì sẽ không sợ nữa! Con người Trác tổng rất tốt.” Trác Hàng nói.

Tôi gật đầu.

Tối hôm đó, Trác tiên sinh không đến nhà trọ, mà chỉ gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm tình hình ban ngày đi đến công trường thế nào, có điều gì cần thỉnh giáo anh ấy không.

Tôi nói không có, trước mắt giai đoạn này, những vấn đề không hiểu, tôi thà lên mạng tìm tài liệu còn hơn.

Anh ấy cũng không hỏi tôi việc tôi và Trác Hàng quan hệ thế nào, tôi cũng chẳng muốn nhắc đến.

Hai người câu được câu không mà nói chuyện một lúc.

“Anh gọi cho em có tiện không vậy?” Tôi đột nhiên hỏi. Anh ấy giờ đang ở nhà, gọi cho tình nhân như tôi thế này có chút không ổn.

Anh ấy cười nhẹ: “Anh đang trong thư phòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.