Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 149: Bạn trai của cô đâu



Trác tiên sinh không hiểu ý nghĩ của tôi, không biết rằng tôi nghĩ đến vợ của anh ấy, chỉ nói: “Thỏa mãn một mình em, cũng đã tiêu hao hết sức lực của tôi rồi, nếu như có người khác, vậy thì chắc phải làm anh héo mòn mất.”

“Vậy anh phải nộp bài tập thế nào đây?” Tôi trực tiếp hỏi. Tôi không tin vợ anh ấy không ham muốn gì chuyện x ấy, không tin vợ anh đối mặt với anh lại không có động tĩnh gì.

Ánh mắt của anh ấy sáng lên, nói: “Anh và cô ấy đã không làm chuyện ấy từ rất lâu rồi.”’

Trái tim hay ghen và lạc lõng của tôi chỉ trong chốc lát đã cảm thấy viên mãn rồi.

Người đàn ông này, từ sau khi ở bên tôi, thực sự chỉ thuộc về một mình tôi. Chỉ là, tôi tội lỗi nặng nề, hại một người phụ nữ khác.

Tôi không phải là Thánh Mẫu, sự áy náy với người khác chẳng thể nào so với dục vọng trong lòng, không thể vì một người phụ nữ đáng thương nhưng không hề thân quen mà rời xa Trác tiên sinh.

Trác tiên sinh chẳng phải là vàng, nhưng là người mà tôi yêu.

Tôi yêu tất cả những gì thuộc về anh ấy.

Chìa khóa văn phòng của trưởng phòng chúng tôi, thứ hai tôi không phải đi trả.

Trác tiên sinh bảo tôi trực tiếp đi đến chỗ phòng kinh doanh cũ, anh ấy cầm chìa khóa đi, nói rằng sẽ giúp tôi trả lại, tôi không cần lo lắng.

Anh ấy trước giờ không lo lắng tôi và con anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì, hai người đều cùng độ tuổi mà!

Sau đó một tháng, tôi ở phòng kinh doanh bán được một căn hộ.

Điều kì lạ là tôi và Trác Hàng rõ ràng không phải cạnh tranh, nhưng lại cạnh tranh, ai cũng không muốn đối phương sẽ bán được nhiều nhà hơn mình, một mực muốn hơn đối phương.

Mỗi lần có khách hàng đi vào phòng kinh doanh, tôi và anh ta lại xông ra.

Người bên trái người bên phải kẹp khách hàng ở giữa, còn về sau, khách hàng lựa chọn ai, là dựa vào thực lực.

Chúng tôi thường dành khách hàng, từ đó dẫn đến việc mấy người ở phòng kinh doanh không thích, trước tiên là phản ánh đến phòng tiếp thị, rồi lại phải ánh đến trưởng phòng tiếp thị, cuối cùng không biết thế nào, đến cả Trác tiên sinh cũng biết.

Trác tiên sinh chỉ gọi điện thoại riêng hỏi tôi, có phải có mâu thuẫn với Trác Hàng không?

Tôi nói không có, đây là sự cạnh tranh thông thường, nghe nói đi làm cũng giống như một đấu trường tàn khốc và vô tình như vậy.

Trác tiên sinh cười, không nói thêm gì.

Điều lạ lùng là, ngày thứ hai, Trác Hàng không thể hiện ra ngoài sự cạnh tranh với tôi, buổi trưa còn mời tôi ăn Pizza Hut. Đứng ở góc độ công việc, tôi cảm thấy Trác Hàng làm như vậy càng làm cho tôi sợ hơn.

Có phải là Trác tiên sinh đã nói gì với anh ta không?

“Sao anh lại đổi tính vậy?” Tôi hỏi.

“Đây gọi là đàn ông tốt không tranh với phụ nữ!” Anh ta lấy thìa lấy cho tôi một miếng Pizza, đặt vào đĩa của tôi, “Tranh với cấp dưới như cô, thấy không được ngầu. Bố tôi nói rồi, phòng kinh doanh này, không nên là chiến trường của tôi!”

Bố anh ta.

Tôi bỗng bật cười, quả nhiên là Trác tiên sinh!

“Cô cười cái gì?” Anh ta hỏi.

“Tôi không nghĩ rằng anh lại biết nghe lời bố mình, tôi nghĩ rằng người con trai hiếu thắng như anh, sẽ không nghe ý kiến của ai.” Tôi nói.

“Bố của tôi rất giỏi! Đợi đến khi cô gặp anh ấy rồi sẽ biết.” Anh ta nói.

“Có giỏi bằng Trác tổng không?” Tôi cố ý hỏi.

“Cũng cỡ đó!” Anh ta cúi đầu ăn, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Một lúc sau, anh ta hỏi: “Trong lòng cô, Trác tổng giỏi không?”

“Đương nhiên rồi.” Tôi nói, “Tôi phụ trách tài liệu của công ty, biết công ty chúng ta là anh ấy tự tay gây dựng, thực sự rất tài giỏi! Tôi nghe nói mỗi năm người mở công ty rất nhiều, có thể để công ty hoạt động 5 năm không bị phá sản, không đến một phần ba, có thể làm được đến trình độ như Trác tổng, thực sự càng hiếm.”

Tuy Trác Hàng cúi đầu ăn, anh ta cố gắng kìm chế cảm giác tự hào trên khuôn mặt, nhưng độ cong của hai môi căn bản không thể kiềm chế, vênh cả lên.

“Đúng rồi, tôi với cô cũng ở phòng kinh doanh được một tháng rồi, sao trước giờ không thấy bạn trai đến đón cô? Không phải tình cảm rất tốt sao?” Trác Hàng bỗng nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.