Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 168: Phiền cô chịu ấm ức một chút



Tôi "a" lên một tiếng, sau khi nói câu: "Cảm ơn chị Giai" mới quay lại tiếp tục nói với Trác Hàng: "Trác Hàng, em đi lên láy túi, lúc khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"

"Được thôi!" Cậu sảng khoái đồng ý: "Hôm nào cậu đi làm, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, coi như là lời an ủi với cậu."

"Được, cứ quyết định vậy nhé!"

Tôi cũng rất vui vẻ, mấy ngày trước còn đang nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Trác Hàng để tìm hiểu chuyện giữa Trác tiên sinh và vợ của anh, bây giờ đã có một cơ hội cực tốt đặt ra ngay trước mắt rồi.

Tôi đi bộ lên tầng, nhanh chóng đến cửa văn phòng của ông chủ Trác.

Phòng làm việc của anh là một phòng kép, phòng lớn là của anh còn phòng nhỏ là của hai thư ký.

Tôi thấp thỏm gõ cánh cửa.

Thư ký Đinh và thư ký Tống gần như là ngẩng đầu cùng một lúc.

Hai vị thư ký đều đang cười, tôi cảm thấy thư ký Tống cười chân thành hơn một chút còn thư ký Đinh cười như đang đeo mặt nạ.

Không riêng gì nụ cười mặt nạ, tôi còn nhìn thấy cô ấy nhíu mày một chút.

"Thư ký Tống, xin hỏi túi của tôi có phải ở đây không?" Tôi đứng ngoài cửa, nhỏ giọng nói.

"Vâng." Thư ký Tống nói, anh ta đứng lên lấy ra túi của tôi trên chiếc kệ nhỏ, vừa đi về phía tôi vừa hỏi: "Vết thương của cô thế nào rồi?"

"Không vấn đề gì, cảm ơn thư ký Tống." Tôi nói rồi vươn tay ra.

Nhưng tay anh ta lại thụt lại, tính cả túi của tôi.

"Tay trái của cô Khương bị thương, tay phải đang băng bó, tôi đưa cô xuống dưới, thuận tiện mang túi của cô xuống luôn." Thư ký Tống nói.

Anh ta là thư ký của Trác tiên sinh, tôi nào dám nhận trọng đãi này, vội vàng nói cảm ơn nhưng không cần phải thế.

"Cần chứ, cô chờ một chút, tôi nói với Trác tổng một tiếng, tránh cho chút nữa ngài ấy không tìm thấy tôi." Anh ta nói xong, thuận tay đặt túi của tôi lên bàn, sau đó đi vào trong văn phòng.

Không đến một phút, anh ta đã đi ra rồi.

Trong khoảng thời gian đó, tôi không hề nghe thấy anh ta nói gì với Trác tổng.

"Đi thôi, tôi đưa cô xuống." Thư ký Tống làm một động tác "mời", một tay cầm theo túi của tôi, đi ra ngoài.

Trong lòng tôi không yên, lại vừa sợ hãi.

Không biết sau hôm nay, những người khác lại đoán thân phận của tôi như thế nào.

Cũng may là tầng này là tầng cấp cao của công ty, từ văn phòng của Trác tổng tới thang máy cũng không quá xa.

Sau khi vào thang máy, thư ký Tống trực tiếp bấm xuống tầng hầm 1.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta đưa tôi xuống hẳn là nên xuống tầng 1 chứ, tầng một thì có thể bắt xe còn tầng hầm 1 thì chỉ có bãi đỗ xe dưới đất mà thôi.

Thư ký Tống cười cười, tay không cầm túi thò vào túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa xe, đặt trong lòng bàn tay: "Trác tiên sinh nhắn cô vào trong xe đợi ngài ấy một lát, một lát nữa ngài ấy sẽ xuống."

Mặc dù tôi đã sớm biết thư ký Tống biết chuyện giữa tôi và Trác tiên sinh nhưng giờ phút này, tôi vẫn có một chút ngượng ngùng, không riêng gì tình cảm nam nữ mà còn vì phí sinh hoạt nữa.

Phí sinh hoạt hàng tháng mà Trác tiên sinh gửi cho tôi đều thông qua thư ký Tống, nói cách khác, thư ký Tống rất rõ ràng, tôi chính là người phụ nữ được kim chủ bao nuôi.

Khi thang máy đi được một nửa, có một người đi vào, đến tầng 1 lại đi ra, trong thang máy nhanh chóng chỉ còn lại tôi và thư ký Tống.

"Trác tổng thật sự rất lo lắng cho cô, vốn dĩ tối nay có một cuộc gặp quan trọng, ngày ấy cũng bảo tôi hoãn lại." Thư ký Tống nói.

Tôi không biết vì sao thư ký Tống lại nói với tôi những lời này, tôi chỉ có thể mở miệng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã nói với tôi."

Thư ký Tống cười gật đầu.

Đến chiếc xe Land Rover của Trác tiên sinh, thư ký Tống tự mình mở cửa xe cho tôi.

" Cô Khương, mời." Thư ký Tống nói: "Hôm nay khác với bình thường, phiền cô chịu uất ức một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.