Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 182: Chia tay ư?



Con ngươi tôi chợt co rụt lại, tôi kinh ngạc nhìn anh, không nói nên câu nào.

Giờ phút này, tôi sợ hãi đến thế.

Trác Hàng thích tôi, Trác tiên sinh sẽ nghĩ thế nào?

Anh ấy sẽ cho rằng tôi quyến rũ con trai mình ư? Sẽ vì Trác Hàng mà chia tay tôi sao?

Tôi chưa bao giờ ảo tưởng rằng, trong lòng anh, tôi sẽ quan trọng hơn người thân của anh.

"Sao không nói nữa?" Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như thế.

"Em... em không biết phải nói gì." Tôi muốn giải thích, cũng thử giải thích cho anh, "Em, em trước kia cũng không nhận ra cậu ấy. Ngày bước vào công ty, em mới lần đầu tiên gặp cậu ấy."

"Em không có chủ động nói chuyện với cậu ấy, không chủ động hẹn cậu ấy. Em không phải kẻ một chân đạp hai thuyền đâu! Huống chi, hai người còn là cha con."

"Anh tin em đi, em trốn người nhà anh còn không kịp!"

"Cũng chính là lúc đi làm phiên dự án mới, cậu ấy dẫn theo em, sau đó bọn em lại cùng được phân đến phòng mua bán."

"Em không biết vì sao cậu ấy bỗng nhiên thổ lộ, trước kia em thật không có giao du gì với cậu ấy cả!"

"Lúc em mới vừa vào công ty, em cho rằng cậu ấy ghét em, cậu ấy toàn là châm chọc bộ dạng của em..."

Tôi cảm thấy mình nói năng lộn xộn hết cả lên, cũng không biết đã nói rõ hay chưa. Trác tiên sinh vẫn mỉm cười nhìn tôi suốt, đợi tôi nói xong, anh mới lên tiếng: "Tôi có trách em sao?"

"Em cho là anh sẽ không vui." Tôi khe khẽ đáp.

"Tôi quả thật không vui, con trai lại thích người phụ nữ của cha nó, người bình thường cũng sẽ không hài lòng." Anh nói, "Nhưng mà, chuyện này không thể trách em, cũng không thể trách nó. Đúng không?"

Anh dừng lại một chút, bàn tay vuốt ve lên xuống sau lưng tôi: "Nó đâu biết em là người phụ nữ của tôi, em cũng đã từ chối nó ngay từ đầu."

Tôi vội vàng gật đầu, lập tức thấy anh mỉm cười: "Cảm xúc duy nhất chính là, thằng nhãi Trác Hàng này, lại có cùng một thẩm mỹ với ông già nhà nó!"

Tâm trạng căng thẳng của tôi lập tức vơi bớt.

Nếu Trác tiên sinh không trách tôi, vậy thì anh cũng sẽ không chia tay tôi đâu nhỉ?

Tôi đã rất sợ anh không muốn tôi nữa.

"Anh sẽ không vì nguyên nhân này mà không quan tâm em nữa chứ?" Tôi cần lời hứa hẹn của anh, có vậy tôi mới không còn nơm nớp lo sợ.

"Em nói xem?" Anh mỉm cười nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên.

Tôi bỗng bổ nhào vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh: "Đương nhiên là không rồi." Đôi môi tôi kề vào tai anh, triền miên hôn lên cổ anh, những bộ phận khác của cơ thế thì cọ vào người anh, "Anh đã nói, em là người thích hợp nhất, không phải sao?"

Động tác của tôi tuy là to gan lắm, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng, rất sợ anh ấy sẽ nói ra tiếng "không".

Anh hưởng thụ nụ hôn của tôi, trong cổ họng phát ra âm thanh khó thể kìm nén, đôi tay mơn trớn tại miền hỉ hoan.

"Anh nói đi mà! Anh nói đi!" Tôi có có hơi sốt ruột, rời môi khỏi cổ anh, đầu tiên là nhìn anh đầy trông mong, sau đó lại nhanh chóng biến thành dáng vẻ kiêu căng, "Nếu anh lại không nói, em sẽ đem anh..."

Tôi dừng lại một chút, nghiêng người ghé vào tai anh: "Cưỡng bức!"

Ý cười trên môi anh càng đậm: "Tôi chính là thích dáng điệu này của em, tôi cho em cơ hội này, tự mình ngồi lên nào..."

Tôi bĩu môi, sướng vui cam chịu số phận.

Sau đó, trong lúc anh đang vui vẻ, tôi lần lượt hỏi ra: "Chia tay hay không chia tay? Chia tay hay không chia tay?"

Anh mãi vẫn chưa cho tôi đáp án, mãi đến khi chúng tôi mệt lừ, lăn lộn trên giường, anh áp lên tôi, nhìn vào mắt tôi, bấy giờ mới nói: "Bé ngốc! Tôi mà muốn thật sự chia tay với em thì cũng sẽ không vì em mà đuổi Chung Giai đi!"

Trái tim tôi bỗng chốc thấy ngọt ngào, chuyện của Chung Giai, anh ấy quả thật là vì tôi...

"Vậy Trác Hàng..." Tôi do dự mà mở miệng, "Có cần em đổi công ty thực tập không? Em sợ cậu ấy sớm muộn gì cũng phát hiện ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.