Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 190: Cậu ta họ trác không phải họ vu



Buổi sáng chủ nhật, cả lớp học ba tiết.

Nói là đi học không bằng nói là họp lớp, cũng chính là thông báo một số chuyện.

Bảo vệ tốt nghiệp, thời gian và địa điểm tổ chức, thời gian chụp ảnh tốt nghiệp, thời gian họp lớp, cũng chính là tiệc chia tay mà người ta hay nói.

Buổi bảo vệ tốt nghiệp của tôi diễn ra vào sáng thứ tư, chụp ảnh tốt nghiệp là buổi chiều thứ ba, mà tiệc chia tay là buổi tối thứ sáu.

Những thời gian khác tự do sắp xếp.

Tôi nhìn chúng bạn học xung quanh, vốn cho là có vài bạn vì phải thực tập mà không trở về, lại phát hiện lớp chúng tôi chỉ vắng họp một bạn.

Trợ giảng nói, bạn ấy đang trên đường trở về, xế chiều ngày hôm nay là đến.

Buổi chiều ngày hôm đó, phòng chúng tôi và phòng của Trác Hàng cùng nhau ăn lẩu tào phớ.

Có lẽ ngày thường nhìn thấy Trác tiên sinh nhiều rồi, từ trước đến nay tôi không cảm thấy Trác Hàng đẹp trai bao nhiêu, mãi đến tối hôm đó, mấy bạn cùng phòng từ xa đã len lén nói với tôi, anh bạn này thật là đẹp trai, không ngờ học viện kiến trúc còn có nam sinh đẹp trai như vậy.

Tôi mới giật mình cảm thấy Trác Hàng quả nhiên di truyền gen của cha mình.

Ngày hôm nay, cậu ta mặc một cái áo T-shirt, bên dưới là quần jean, giày thể thao. Đứng dàn hàng cạnh những nam sinh khác cùng phòng ở cửa quán lẩu, cậu ta nổi bật nhất.

Chiều cao rất tốt, thêm mười điểm.

Dáng người cao gầy, thêm mười điểm.

Khí chất xuất chúng, lại thêm mười điểm.

"Khương Kha, chẳng lẽ cậu lại đổi bạn trai rồi?" Có người khẽ hỏi.

"Không phải mà! Chỉ là bạn bình thường, bạn học cộng thêm là đồng nghiệp." Tôi nói.

"Theo mình thấy, cậu này không tệ, dáng dấp đẹp trai, lại hào phóng, lần đầu đến là mời hết mọi người chúng ta ăn cơm." Có người tiếp lời, "Tốt hơn bạn trai trước kia của cậu nhiều, người đó từ đầu đến cuối đều không lộ mặt."

"Bạn trai mình bận mà!" Tôi không thích có người nói xấu Trác tiên sinh.

"Bận không bận còn chả phải là một câu thôi sao, chủ yếu là có để cậu trong lòng hay không thôi." Có người nói, "Mình thấy anh chàng này chắc chắn là có ý với cậu, cậu trước tiên cứ để đó đi, không thích hợp thì lại nói."

Tôi quả thực nghi ngờ đám người này sớm bị Trác Hàng mua chuộc rồi! Ai nấy còn chưa ăn cơm mà đã bắt đầu ghép đôi loạn xạ.

"Đúng rồi, cậu ta quả thực không có bạn gái, nếu các cậu ai có hứng thú, cứ việc tới đi! Bỏ qua cơ hội là chẳng còn đâu nữa nhé!" Tôi cười nói.

Hai nhóm người nhanh chóng tụ họp lại với nhau.

Trác Hàng dẫn đầu giới thiệu tôi cho nam sinh trong phòng của cậu ta, ngay sau đó giới thiệu tên bạn cùng phòng của mình, người ở đâu, và hiện giờ đang thực tập ở nơi nào.

Ngay sau đó là đến tôi giới thiệu, người đầu tiên tôi muốn giới thiệu chính là Trác Hàng, giới thiệu cậu ta cho bạn cùng phòng của tôi. Phút chốc, tôi bỗng nhiên nhớ ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta ở công ty, tôi là nghe thấy cái tên "Vu Hàng".

"Cậu ấy là Vu Hàng, khoa kiến..."

Tôi còn chưa dứt lời thì nghe xung quanh Trác Hàng toàn là tiếng xuýt xoa.

Tôi biết điều ngậm miệng, vờ như không hiểu mà nhìn bọn họ.

"Trác Hàng, cậu bị gì thế?!"

"Cho dù không theo đuổi được cũng không đến mức tệ hại như vậy chứ, người ta ngay cả tên của cậu còn nhớ lầm rồi kìa?!"

"Khương Kha, cô phải tự phạt ba lý rồi, cậu ta họ Trác không phải họ Vu!"

Tôi dời ánh mắt sang người Trác Hàng, không nói nhiều, chỉ nhìn cậu ta.

"Hiểu lầm hiểu lầm!" Trác Hàng cười giải thích, "Khương Kha quả thực không biết tôi họ Trác, tôi vẫn luôn nói cho cô ấy tôi họ Vu."

"Thì ra là thằng nhãi nhà cậu không thành thật! Thảo nào không theo đuổi được con gái người ta, thế này phải uống chín ly!" Bạn cùng phòng của cậu ta nói.

Tôi vẫn nhìn cậu ta như trước, vốn cho rằng phải đến khi cậu ta rời khỏi Trung quốc, ra ngoài tu nghiệp, lúc đó cậu ta mới có thể nói cho tôi; hoặc là chờ khi cậu ta trở về, nếu có duyên gặp lại, cậu ta mới có thể cho tôi hay, thật không ngờ lại là trong một hoàn cảnh như ngày hôm nay.

"Xin lỗi." Cậu ta cười hơi ngại ngùng, nhìn tôi mà nói, "Tôi họ Trác, tên gọi trên thẻ căn cước là Trác Hàng, mẹ tôi họ Vu, cho nên mới nói với cô tôi tên là Vu Hàng, xin cô thứ lỗi."

Tôi nhạy cảm nhận biết được đây là một cơ hội, lập tức hỏi: "Quan hệ giữa cậu và cha mình không tốt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.