Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 194: Xin lỗi



Trong mắt tôi là khuôn mặt của Trác Hàng đang phóng to lên, làm tôi sợ đến nỗi lùi lại vài bước.

Tôi sượt qua môi cậu, hơi thở của cậu phả lên mặt tôi...

Tôi có nằm mơ cũng không ngờ cậu sẽ làm như vậy, trái tim tôi trong một khắc này tựa như đã ngừng đập, sau đó lại nhảy thình thịch lên.

Tôi nhìn cậu, trong lòng phẫn nộ liền quay người đi.

"Xin lỗi!" Giọng nói của cậu truyền đến từ phía sau.

Tôi nửa câu cũng chẳng muốn nói, chân không những dừng lại mà còn tăng tốc chạy nhanh hơn.

"Khương Kha, Trác Nguy là cha tôi!" Cậu bước nhanh theo bắt lấy được cổ tay của tôi.

Đồng tử của tôi nở ra, chỉ lo câu tiếp theo của cậu sẽ mắng tôi là kẻ thứ ba.

"Nếu em làm bạn gái của anh thì dù là tiền đồ hay tương lai đều sẽ hơn hiện tại gấp trăm lần!" Cậu có chút nóng vội.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười lạnh bảo: "Có phải cậu sẽ tìm cha mình rồi đuổi thẳng tôi đi luôn đúng không?"

"Không, không đâu!" Cậu có chút gấp gáp.

"Uổng công tôi tưởng cậu đã thay đổi, đã hết tính trẻ con rồi!" Tôi vùng ra khỏi tay cậu, lui về sau một bước: "Đợi khi nào cậu không còn ỷ vào thế lực của cha mình, trở thành một cá thể độc lập thì hẵng quay lại nói chuyện với tôi!"

"Anh xin thề, vừa rồi chỉ là do anh không kiềm lòng được mà thôi, anh cam đoan chuyện vừa rồi sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Cậu giơ ba ngón tay lên.

Tôi không quan tâm, vẫn xoay người rời đi.

"Tháng sau anh đi Anh rồi! Phải hai năm sau mới trở về!"

Tôi nghe cậu gọi với ở phía sau nhưng không dừng lại.

"Nếu anh muốn em đến tiễn thì chắc em không từ chối đâu nhỉ?"

Câu này cậu nói có hơi nhỏ hơn so với câu trước, tôi vẫn nghe rất rõ nhưng cũng không quay lại, chỉ nói một tiếng: "Ừ."

“Tôi với Trác Hàng, trước khi cậu xuất ngoại thì đấy là lần cuối tôi gặp cậu.

Cậu của khi đó tuy rằng ấu trĩ nhưng vẫn tốt đẹp đơn thuần như thế.

Tôi của khi đó nằm mơ cũng không ngờ rằng hai năm sau khi cậu trở về lại thành một chuỗi ác mộng của tôi.

Một đời này của tôi vì gặp được Trác tiên sinh mà như một con sâu bướm, dưới sự dẫn dắt của anh mà không ngừng nỗ lực để phá kén thành bướm. Thế nhưng bởi vì có Trác Hàng mà tôi đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đừng nói là phá kén thành bướm, suýt nữa đã vạn kiếp bất phục.

Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.”

Luận văn bảo vệ rất thuận lợi.

Rất nhiều người nói rằng sinh viên hệ chính quy như chúng tôi mà bắt viết luận văn thì sẽ gặp có chút khó khăn.

Nhưng trên thực tế, dưới cái nhìn của tôi thì tuy rằng nó khó, tuy rằng nhận thức của chúng tôi còn rất nông cạn nhưng quá trình này cũng rất quan trọng.

Nghiên cứu thử, thảo luận thử...

Trong khoảng thời gian này tôi vô tình gặp được Vân San San.

Là cô gái cao gầy nhảy theo phong cách Hàn Quốc cũng tham gia cuộc thi ca sĩ cấp trường kia.

Cô ấy đi theo giám đốc Hồ làm chủ biên nghiệp vụ quảng cáo của công ty. Lúc đó giám đốc Hồ còn giới thiệu cho tôi một vị giám đốc Thời tới từ Bắc Kinh, vung tay là một căn biệt thự, bảo tôi nếu muốn làm ca sĩ thì phải ra nước ngoài du học, tôi từ chối.

Cũng như cắt đứt luôn con đường ca sĩ cấp trường của tôi.

"Khương Kha!"

Đang đi trên hành lang thì tôi nghe có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy là Vân San San. Xung quay cô ấy còn có vài cô gái khác, hình như đang nịnh nọt với nhau vậy.

So với tôi trước kia, cô ấy lúc nào trông cũng thật xinh đẹp, hiển nhiên giờ đã là ngôi sao trên TV rồi.

"Vân San San?"

"Tớ đây!" Cô ấy cao giọng đáp rồi lại nói nhỏ với mấy cô gái xung quanh mình vài câu, sau đó liền một mình đi đến chỗ tôi: "Lúc tớ trở về còn nghĩ liệu có thể gặp cậu không, không ngờ giờ lại gặp rồi! Nhanh nhanh, trước hết cho tớ lưu số cậu với, tránh cho sau này không tìm được cậu."

Cô ấy kéo lấy tay tôi đi xuống lầu.

"Còn mấy cô bạn kia của cậu thì sao?" Tôi ngoái ra sau nhìn, mấy cô gái lúc nãy vây quanh cô ấy vẫn còn đứng đó!

"Kệ đi." Cô ấy nhỏ giọng nói: "Đều muốn tìm cơ hội từ tớ thôi, tớ chẳng thèm tiếp, chỉ muốn cậu thôi. Nếu hôm nay không gặp được cậu thì tớ còn định đến phòng ngủ tìm cậu đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.