Ông chủ Trác đúng là người tốt, thấy tôi cầu xin anh, anh cũng không từ chối, mang tôi đến một khách sạn, sau đó tự mình giúp tôi “giải độc”.
Thuốc tôi uống lúc trước có hiệu lực rất mạnh, chỉ cần cảm nhận được hormone của cơ thể đàn ông là sẽ có phản ứng, vì vậy đã quấn lấy ông chủ Trác cả một buổi tối.
Đến sáng hôm sau mới yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, tôi bắt đầu ngủ mê man, trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy ông chủ Trác gọi điện thoại, nói chuyện công việc, âm thanh vô cùng mệt mỏi.
Sau đó, anh cũng ngủ, tôi cảm giác được anh ôm tôi.
Tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều ngày hôm đó, tôi từ ngực anh chui ra, đặt hai tay trên gối đầu, nửa gương mặt gối lên trên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn anh.
Cảm giác có tấm kính pha lê ngăn cách tối qua đã biến mất, não cũng không còn chậm nửa nhịp nữa.
Tôi nhớ rất nhiều chuyện ngày hôm qua, trên mặt cũng nóng lên, những chuyện xấu hổ, những động tác xấu hổ như thế mà tôi lại làm được. Tôi gọi từng tiếng “chú Trác”, anh cũng khác hoàn toàn lúc trước, vô cùng hung ác, không dịu dàng một chút nào.
Nhìn anh, tôi lại bắt đầu chìm đắm…
Rèm cửa khép kín, một lớp vải mỏng, một lớp sa tanh, có chút ánh sáng ngoài trời chiếu vào, hòa cùng ánh đèn trong phòng, đủ để tôi thấy rõ hình dáng của anh.
Lúc anh mơ ngủ thật đẹp trai! Mắt hơi nhắm lại, mày kiếm, mũi cao, bờ môi mỏng, gương mặt hơi gầy, rất đẹp!
Lúc còn trẻ chắc chắn anh rất đẹp trai, đương nhiên, hiện giờ cũng không kém.
Trên người anh không mặc quần áo, từ nách trở xuống chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tôi nhớ tới thân thể hoàn mỹ của anh, hình dáng cơ bắp của anh…
Thật tốt. Tôi vừa nghĩ đến, liền không nhịn được cười.
Vụng trộm tiến gần về phía anh, nhẹ hôn lên trán anh.
“Ăn ngon không?”
Âm thanh bất ngờ vang lên, tôi giật mình, lập tức thấy người bên cạnh mở to mắt, tràn đầy hứng thú nhìn tôi.
Tôi vẫn đang kinh hãi, lại nghe anh nói tiếp, âm thanh lười biếng: “Chú Trác đang hỏi em đó, mùi vị ăn vụng có ngon không?”
Xưng hô “chú Trác” này, đêm qua tôi cũng gọi như thế, khi ở bãi đỗ xe gọi là “chú Trác” thì anh đã liên tục gọi như thế này, cảnh tượng mê loạn đêm qua lại lần nữa ùa về trong đầu tôi.
“Em đâu có ăn vụng.” Tôi nói, trên mặt đỏ bừng, giọng nói thấp xuống: “Ăn vụng thì không phải ăn ở chỗ này…”
Anh cười, âm thanh vui vẻ, kéo eo tôi qua, ôm tôi vào trong ngực, hôn lên trán tôi: “Đúng là một cô bé dâm đãng!”
“Chẳng phải anh thích em dâm đãng sao?” Nếu không thì đêm qua anh cũng không ý loạn tình mê như thế…
“Ồ, đã học được thói mồm mép rồi.” Nói xong, anh vén chăn lên, thân thể trần truồng đi về phía phòng tắm.
Dáng người cao to, vai rộng eo hẹp, trên thân không có một chút mỡ thừa nào.
Kỳ thật, ở tuổi này của anh, không nói chuyện khác, chỉ riêng việc có thể duy trì dáng người như này đã là một loại thành công rồi.
Tôi nghe thấy âm thanh bọt nước, trong nháy mắt, tôi có xúc động muốn xông vào tắm chung cùng anh.
Cuối cùng tôi vẫn không hành động, đợi anh lau đầu bước ra thì tôi mới xuống giường.
Vừa xuống giường, tôi mới phát hiện cả người không ổn: Từ ngực, miệng đi xuống, trên người có rất nhiều dấu hôn, ở giữa hai chân vừa đau vừa nhức, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Cầm thú!
Tôi mắng trong lòng, lại cảm thấy giống như đang mắng chính mình, dù sao, hôm qua cũng là tôi tìm anh, sau đó cũng là tôi chủ động…
Chỉ là, cho dù anh ăn tôi, cũng đừng ăn sạch sẽ như vậy chứ…
Tôi nhìn về ông chủ Trác ngồi trên giường, chỉ thấy anh đang nhìn tôi, ánh mắt lưu luyến trần trụi nhìn về phía cổ và xương quai xanh của tôi, ý tứ sâu xa.
Đó là vị trí mà tôi cúi đầu cũng nhìn không thấy, tôi vội vàng chạy vào phòng tắm, nhìn vào trong gương.