Thấy dáng vẻ này của tôi, anh cười: “Ngây ngốc ở đây làm gì? Em quên rồi à, lúc em chưa tốt nghiệp anh đã từng nói, vị trí này tôi để dành cho em.”
Lúc chưa tốt nghiệp...để dành cho tôi...
Cuối cùng tôi cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng, hóa ra cái gọi là tuyển dụng này chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, anh muốn chuyện tôi ở đây làm được rõ ràng, hợp lẽ hơn.
“Chuyện này có dễ báo cáo không?” Tôi hỏi.
“Ngốc ạ, công ty này là của tôi thì tôi cần phải báo cáo cho ai nào?” Anh cười nhìn tôi.
“Lâu dài sẽ có người đồn thổi không hay.”
“Tôi không để ý.” Anh nói
“Anh thật tùy hứng! Em đi ra ngoài làm việc đây.” Tôi cười nói, sau đó bước ra ngoài.
Anh nói anh không để ý đến những lời đồn thổi không hay, anh làm ra nhiều bước đệm như vậy để tôi có thể làm việc ở đây, điều anh quan tâm chỉ có là liệu tôi có bị người khác chỉ trích hay không mà thôi.
Anh Trác như thế này....
Tiếp nhận công việc với thư ký Tống rất thuận lợi, thái độ của anh ta đối với tôi vừa kính cẩn, dè dặt vừa kỹ càng tỷ mỷ, bàn giao công việc rất rõ ràng.
Anh ta là một người rất thông minh, hiểu biết nhiều, lại không nhiều chuyện, cũng không vì biết được một vài chuyện bí mật mà nịnh nọt, tâng bốc.
Khi tôi nghe xong tất cả mọi chuyện thì suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là: Đây đâu phải là công việc của thư ký, rõ ràng là trợ lý!
Tài liệu mà các bộ phận báo cáo lên, thư ký đều phải xem trước, rồi nêu ra ý kiến của mình, sau đó mới gửi cho anh Trác... Chân sai vặt trong phòng kế hoạch như tôi đây cùng lắm cũng chỉ làm đến giám đốc truyền thông, bây giờ làm công việc trợ lý cho tổng giám đốc...
Chả trách anh lại mua nhiều sách cho tôi đến vậy, chả trách phải học nhiều đến vậy...
Tôi hít vào một hơi, trong lòng có chút chán nản, nhìn thư ký Tống như đang cầu cứu.
Thế nhưng thư ký Tống lại nhún vai, nói nhỏ:“Cũng không còn cách nào khác, đây là trách nhiệm công việc của cô.”
Cằm của anh hếch về hướng của anh Trác:
“Anh ấy kỳ vọng ở cô rất nhiều đấy. Nói thật, tôi đến đây giả vờ làm thay cô cũng rất lâu rồi, công việc của thư ký Đinh nhiều nhất tôi cũng chỉ làm được có 1/3.”
“Vậy anh đem 1/3 công việc đó đi đi!” Tôi nhẹ giọng trêu đùa.
“1/3 công việc này lại tiêu tốn 70% tế bào não của tôi rồi, vậy cô đưa 70% tiền lương của cô cho tôi à?” Anh cười hỏi.
“Vậy 2/3 công việc còn lại, nếu như anh làm thì phải tiêu tốn mất bao nhiêu tế bào não?”
“Tôi phải mượn tế bào não của người khác, còn có tinh thần và thể lực nữa.” Anh trả lời.
“Thư ký Đinh đúng là siêu nhân.” Tôi đáp lại.
“Cô ấy thật sự rất giỏi, nhưng cô ấy lại động phải cái vảy ngược của tổng giám đốc Trác, nếu không thì thời gian để cô trưởng thành còn phải lâu hơn chút.” Anh nói.
Theo như lời anh ta nói tôi bỗng hiểu ra, vốn dĩ anh ta mới là tri kỷ của tổng giám đốc, những nội dung thông tin trong câu nói vừa rồi tôi lại không hề biết gì cả.
“Cái vảy mọc ngược của tổng giác đốc Trác là sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi, vô cùng hiếu kỳ.
“Cô không biết?” Biểu cảm của anh ta xem ra còn ngạc nhiên hơn cả tôi.
Tôi lắc đầu, mù mờ không biết gì.
“Vậy cô tìm cơ hội đi mà hỏi ngài ấy.” Anh cười.
Tôi biết tôi sẽ không hỏi được thông tin gì, người đàn ông như thư ký Tống đây, ở bên cạnh tổng giám đốc Trác đã 4, 5 năm, nếu ngay cả việc giữ bí mật cũng không làm được thì anh ta đã sớm cuốn xéo khỏi công ty lâu rồi.
Tối đó, tôi tự mình hỏi anh Trác.
“Anh Trác, cái vảy mọc ngược của chú là gì thế?”
Tôi từ đằng sau ôm lấy eo anh, nhìn anh xào tôm.
Sơn hào hải vị ngon nhất trên đời này không phải do bất kỳ đầu bếp nào làm mà là do người đàn ông tình nguyện buông bỏ thân phận của mình làm cho mình ăn.
“Vảy ngược gì?” Anh cười, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Vảy ngược của rồng, người nào động vào đều phải chết.” Tôi nhìn một góc mặt của anh, nói.
“Sao lại hỏi vấn đề này?” Anh ấy giữ nguyên nụ cười, ý cười ấm áp.
“Sợ phải theo gót của thư ký Đinh.” Tôi nói.
“Em sẽ không theo gót của cô ta đâu.” Anh nói chắc nịch.
“Anh nói cho em biết đi mà! Lý do thật sự cô ta rời đi là gì? Chắc không phải là chuyện năm ngoái cô ấy xúi giục Chung Giai hãm hại em đâu, vì chuyện đó cũng qua lâu rồi, mặc dù lúc đó anh cũng có ý để cô ta rời đi, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do cuối cùng.” Tôi nói.
“Quả thật là không phải.”
Anh Trác không để tôi phải tò mò, anh đặt những con tôm đã cào xong vào trong đĩa, quay người hôn lên trán tôi, nói qua loa:
“Tôi chỉ là nhờ người kiểm tra IP của hai email mà thôi.”