Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 283: Lâm thiếu là ai_



“Em đang làm gì vậy?” Anh Trác hỏi.

“Cởi quần áo.” Chẳng phải là chuyện rõ rành rành sao?

“Cởi quần áo làm gì?” Anh lại hỏi.

Lần này tôi không trả lời anh, chỉ nhanh chóng cởi sạch bách quần áo trên người, chui vào trong chăn anh, chui vào lòng anh.

“Nhanh ôm lấy em. Trên phim toàn diễn thế này, anh ôm em ngủ một giấc, tỉnh lại là khỏe rồi.” Tôi nói.

“Em khẳng định không phải em đang quyến rũ tôi đấy chứ?” Anh dựa đầu lên trán tôi, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

“Không phải!” Tôi nói, “Nhưng, nếu anh muốn làm gì thì cứ làm đi, trên phim cũng diễn như vậy đấy. Sau khi XX sẽ hết sốt ngay, bởi vì XX phải đổ mồ hôi mà!”

“Tôi không có sức.” Anh khẽ cười.

“Em có thể làm mà!” Tôi nói, “Chỉ cần anh muốn, làm gì cũng được.”

Anh cười ôm tôi vào lòng, ôm chặt hơn: “Ngốc!”

Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, cả người tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng trên người anh, ngoại trừ nóng ra cũng chỉ có nóng mà thôi, hoàn toàn chẳng có vệt mồi hôi.

Tôi dứt khoát để anh nằm thẳng, rồi bám dính lấy người anh như bạch tuộc.

Mãi lâu sau...

“Tiểu Như...” Anh mở miệng than thở, “Tôi đã nói rồi, em đang quyến rũ tôi...”

Tôi lập tức hiểu được ý của anh, giơ tay sờ thử một chút rồi lại hỏi: “Muốn không?”

Anh “ừm” một tiếng: “Nhưng mà em phải làm, cả người tôi đều đau.”

Tôi ngoan ngoãn làm xong những chuyện sau đó. Lần đó, tôi hoàn toàn không hề nghĩ cho mình, chỉ quan tâm anh có lên đỉnh không.

Xong một lần, tôi sờ sau eo và sống lưng anh, thấy anh cuối cùng cũng đổ mồ hôi rồi. Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi đo nhiệt độ cơ thể anh, thấy nhiệt độ đã giảm bớt, cuối cùng tôi cũng yên tâm hơn một chút, ôm lấy anh cùng ngủ.

Trong mơ, tôi mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, rồi tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.

Tôi sợ làm ồn anh Trác đang ngủ nên hung tợn nhấc ống nghe lên rồi lại dập xuống, sau đó, ống nghe không đặt lại lên điện thoại bàn nữa mà bị quăng trên bàn.

Tôi sờ trán anh Trác hết lần này đến lần khác, lại nói với chính mình hết lần này đến lần khác rằng nếu nhiệt độ lại tăng lên thì cho dù phải gọi 110 tôi cũng phải đưa bằng được anh ấy đến bệnh viện.

Đến giờ ăn tối, anh Trác vẫn chưa dậy, tôi bèn tiếp tục ngủ với anh, chỉ thỉnh thoảng gọi anh dậy uống nước.

Ban đêm, tôi không dám ngủ say, vẫn luôn theo dõi nhiệt độ của anh. Anh toát nhiều mồ hôi, đến hơn nửa đêm, tôi thấy anh đã hạ sốt 8 tiếng đồng hồ rồi, bèn cất bớt một chiếc chăn.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua khẽ hở rèm cửa sổ. Tôi mở mắt thì nhìn thấy anh Trác đang mỉm cười nhìn tôi.

Hai mắt anh rất sáng, khuôn mặt chẳng còn vẻ bệnh tật.

“Chào buổi sáng.” Tôi mở miệng, cười nhìn anh.

“Hôm qua vất vả rồi.” Anh cúi đầu hôn lên trán tôi.

“Xin lỗi anh vì em đã không thể mua được bình hoa.” Tôi vẫn nhớ cái bình kia.

“Không sao.” Anh nói. “Dậy chứ? Đói không?”

“Đói. Đói từ chiều qua đến tận bây giờ.” Tôi ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên môi anh, “Em đi tắm trước nhé?”

Anh gật đầu.

...

Sau đó, chúng tôi đi quán ăn tự phục vụ để ăn sáng.

Có nhân viên phục vụ đến bên bàn chúng tôi: “Ông Trác, cô Trác, tối qua Lâm Thiếu đến tìm hai người, có lẽ hai người không tiện, anh ấy nói hôm nay sẽ đến nữa.”

Tôi không buồn phiền vì tiếng gọi “cô Trác” của nhân viên phục vụ mà chỉ hỏi: “Lâm Thiếu là ai?”

“Lâm Thiếu chính là Lâm Thiếu Phong.” Đây chính là câu trả lời của nhân viên phục vụ, nhìn dáng vẻ của cô ta, dường như Lâm Thiếu hẳn là rất nổi tiếng, như cả thế giới đều biết vậy.

Chỉ đáng tiếc, tôi không biết. Tôi đang định hỏi lại thì nghe thấy anh Trác đã mở miệng nói: “Lâm Thiếu chính là người giành bình hoa với em ngày hôm qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.