AnhTrác đã đến trước mặt tôi, một tay giơ ra biểu thị ý mời.
Anh cười dịu dàng nhìn tôi, đợi tôi trả lời.
Tôi nhìn anh, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Màn đánh ghen trong tưởng tượng đâu? Cái bạt tai, hắt axit trong tưởng tượng đâu? Con chuột cống bên đường bị người người đánh mắng trong tưởng tượng đâu?
“Em không nằm mơ đấy chứ?” Tôi nhìn anh, thì thầm.
“Không phải mơ, là tôi mời em nhảy mở màn.” Tay anh vẫn giơ lên giữa chừng, “Em mặc thế này, chẳng phải là vì muốn nhảy với tôi một bài hay sao?”
Bây giờ tôi mới nhớ ra, mấy hôm trước tôi từng hỏi anh, trong bữa tiệc, tôi có cơ hội được nhảy với anh không. Tôi còn chỉ chiếc váy này, nói đây là chiếc váy lộng lẫy nhất của tôi, nếu không được nhảy cùng anh thì thật quá đáng tiếc.
Anh trả lời tôi, bảo tôi ở nhà thay đồ, nhảy với tôi một lần ở trong nhà.
Tôi tưởng rằng đó là sự bù đắp của anh, thật không ngờ đó lại là khúc luyện tập của tôi và anh.
Tôi cảm thấy mặt mình ướt đầm đìa, là nước mắt rơi xuống.
“Em nể mặt nhảy với tôi chứ?” Anh lại hỏi.
Tôi gật đầu, rất muốn đưa tay cho anh, nhưng cái lạnh lẽo thấu xương trước đó vẫn chưa hề ấm trở lại. Tôi phát hiện ra mình không thể cử động được.
“Em sao thế?” Anh cũng nhận ra sự khác thường của tôi.
“Em không cử động được rồi.” Tôi khóc, buồn rầu nhìn anh.
Bây giờ anh mới nhớ ra cái thể chất kì lạ của tôi. Anh cười, đặt bàn tay đang giơ lên xuống, bước lên trước một bước, bế tôi ngồi lên trên bàn.
“Xin lỗi, tôi quên mất em hễ căng thẳng là không cử động được.” Anh cười buông tôi ra.
Tất cả những người xung quanh vốn đang đợi xem bài khiêu vũ mở màn đều cười ồ lên, có lẽ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy có người căng thẳng đến mức bất động.
Anh Trác lùi ra sau một bước, sau đó quỳ một gối xuống, cởi giày giúp tôi, hai tay bóp chân cho tôi...
Bao nhiêu người như thế, bao nhiêu ánh mắt như thế, anh ngồi dưới thấp đưa mắt lên nhìn tôi.
Ánh mắt dịu dàng đến thế, anh hỏi tôi: “Đỡ hơn chưa?”
Trong mắt tôi không còn nhìn thấy những người khác nữa. Tôi nhớ lúc ấy tôi hỏi anh, khúc nhảy mở màn, anh sẽ nhảy với vợ anh sao?
Anh nói, phải.
Tôi nhớ lúc ấy, anh dè dặt hỏi tôi, tôi đã từng hối hận chưa? Sau này tôi có hối hận không?
Tôi lắc đầu, tôi yêu anh như thế, sao tôi có thể hối hận được.
Tôi nhớ anh nói, anh sẽ dùng cả đời để yêu tôi...
Ánh mắt tôi chậm rãi ngước lên. Tôi nhìn những người xung quanh, tôi trông thấy thư ký Tống hơi mỉm cười với tôi, tôi trông thấy trưởng phòng La đã đến trước mặt trưởng phòng Thích, hai người đang cười...
Tất cả bọn họ đều biết...
Tất cả bọn họ đều biết, điệu nhảy mở màn hôm nay, là anh Trác chuẩn bị cho tôi.
“Khương Kha...” Giọng nói anh Trác lại vang lên lần nữa, “Có lẽ tôi chưa bao giờ nói với em, tôi và mẹ Trác Hàng, đã ly hôn từ mười mấy năm trước rồi...”
Giọng anh trầm thấp mà chậm rãi: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người con gái khác...”
“Em quá trẻ trung, mỗi lần ở cạnh em, tôi đều tràn ngập cảm giác tội lỗi, tôi như thế, sợ rằng sẽ khiến em lỡ làng...”
“Em xứng đáng có tương lai tốt hơn...”
“Tôi hết lần này đến lần khác nói với chính mình, tôi nên trả cho em tự do, nhưng tôi lại không nỡ...”
“Vì vậy, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi...”
Tôi nhìn anh. Mặc dù một tay đang che miệng nhưng tôi vẫn khóc không thành tiếng.
“Khương Kha, em có đồng ý gả cho tôi không?”
Trong lòng bàn tay anh, là một chiếc hộp trang sức nho nhỏ. Anh mở hộp ra, bất ngờ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi nghĩ, giây phút đó, tôi chắc chắn rất xấu xí, bởi vì tôi thực sự đã khóc nhiều khủng khiếp!
Anh Trác đã mua cho tôi rất nhiều trang sức. Dây chuyền, hoa tai, lắc tay, cài áo, lắc chân, chỉ duy nhất chưa từng mua nhẫn. Tôi nghĩ cả đời này anh cũng sẽ không mua nhẫn cho tôi.
Nhưng thật không ngờ, chiếc nhẫn đầu tiên anh tặng tôi, lại là nhẫn cầu hôn.
Tôi chỉ biết gật đầu, ngoài ra không thốt ra được câu nào.
Anh cười đứng dậy, nghiêng đầu hôn lên má tôi một cái: “Xin lỗi, bây giờ mới nói với em...”
Tất cả thời gian hạnh phúc của tôi đều ngưng đọng lại giây phút này.
Ngay sau đó, cửa chính phòng tiệc rầm rầm mở ra...