Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 77: Ngay cả vị trí của thí sinh cũng không sắp xếp được



Tôi gật đầu, “Vậy tớ ăn cơm trước”. Tôi đi đến chỗ mình ngồi xuống, còn chưa kịp ăn một ngụm cơm đã nghe Phạm Huyên nói: “Lão đại, không phải tớ trang điểm đâu, là A Kha làm đó.”

Tôi nghe xong, lòng xiết chặt, quả nhiên, giọng nói của đội trưởng lại vang lên: “Khương Kha, cậu biết trang điểm hả?”

Tôi ừ một tiếng: “Biết một chút hóa trang sân khấu, rất nhiều năm không có đụng phải, hơi ngượng tay.”

Đội trưởng lộ ra biểu lộ nghi hoặc, Phạm Huyên giúp đỡ giải thích: “Khương Kha lúc còn học trung học đều giúp đỡ mọi người trang điểm đó.”

“Khương Kha, cậu còn biết cái gì?” Thất Dài chợt hỏi.

“A?” Tôi không hiểu lắm.

“Ngoại trừ biết ca hát biết trang điểm, tớ hỏi cậu còn biết cái gì nữa? Có phải là còn biết khiêu vũ không?” Thất Dài hỏi.

“Sẽ không.” Tôi trả lời dứt khoát. Trong mấy phòng ngũ quan hệ hữu nghị, có một phòng thích nhất là khiêu vũ.

Không biết tại sao, sau khi tôi nói không biết, sắc mặt đội trưởng lại tốt hơn một chút.

Sau bữa ăn, tôi rửa chén đánh răng trước, sau đó tiếp tục trang điểm, dùng son môi lì, độ bão hòa rất cao, tiếp theo là phấn mắt bên trên.

Dạng trang điểm này nếu đặt trong sinh hoạt thường ngày xác thực có thể dọa người.

Những người khác còn đang chậm rãi ăn cơm, tôi lôi rương hành lý ra, ở bên trong có rất nhiều quần áo, tôi dự tính dựng thẳng rương hành lí rồi ngồi ca hát trên đó, nếu trong rương hành lý không vật gì, trọng lượng quá nhẹ, khó đảm bảo tôi sẽ không ngã sấp xuống.

“Khương Kha, cậu thu thập đồ vật làm gì?” Vương Hiểu Yến hỏi.

“Làm đạo cụ đó!” Tôi cũng không ngẩng đầu lên, lại cười, “Người ta có bạn nhảy, tôi dùng cái rương hành lý làm bạn nhảy thôi!”

Vương Hiểu Yến cười: “Rương hành lý sao mà làm bạn nhảy được!”

“Tớ cũng sẽ không khiêu vũ, có cái rương hành lý, tốt xấu còn có thể để tớ kéo một lát.” Tôi cười.

Rương hành lý vừa thu thập xong, tôi chỉ nghe thấy điện thoại di động vang lên, cầm điện thoại lên liền trông thấy số của ông chủ Trác.

Anh biết hôm nay tôi thi, hẳn là gọi cổ vũ cho tôi.

Tôi bận bịu đi ra phòng ngủ, vô cùng ngọt ngào alo một tiếng.

“Tiểu Như, chuẩn bị thế nào rồi?” Trong giọng nói của anh có chút ý cười, tôi nghe giọng anh, trong đầu rất tự nhiên phác họa ra khuôn mặt đang mỉm cười của anh.

“Vạn sự đều chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ cơ hội.” Tôi cười, lòng tin rất đủ.

Ngay sau đó liền nghe anh cởi mở cười: “Em mấy giờ bắt đầu? Số thự tự của em là bao nhiêu?”

“7 giờ tối bắt đầu, e là số 42.”

Giống như chờ thật lâu. Anh nói một câu sau, lại nói, “Nhớ làm tốt nha!”

“Dạ.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi quay người đi về phía phòng ngủ, lại trông thấy trên hành lang có rất nhiều người đang nhìn tôi chằm chằm.

“Khương Kha, cố lên! Khương Kha, hát thật tốt nào!”

Sảnh lớn sớm đã người đông nghìn nghịt, đặc biệt là cửa vào, hoàn toàn chật như nêm cối.

Bạn cùng phòng vây quanh tôi dùng sức chen vào bên trong, vừa chen vửa la làng phiền toái nhường đường đi, nơi này có thí sinh. Đám người đang chen chúc đông đúc nhanh chóng thấy được tôi đang trang điểm đầy mặt, cũng chủ động nhường đường.

“Sao bây giờ mới đến? Bên trong sớm không có chỗ ngồi.” Tôi nghe có người nói.

“Đúng vậy, không ngờ nhiều người như vậy, ban tổ chức cũng thật là, ngay cả vị trí của thí sinh cũng không sắp xếp được.” Cũng có người nói.

Từ sau lên trước sảnh có dạng như cầu thang, chúng tôi đi lên phía trước, đi đến một nửa thì người lui tới trên hành lang chỉ còn rất ít, tôi giữ chặt đội trưởng, chỉ vào bậc thang dưới chân: “Lão đại, chúng ta ngồi ở đây đi.”

“Ngồi cái gì mà ngồi?” Đội trưởng có ý cười, “Yên tâm đi! Tớ tìm người giành chỗ cho chúng ta rồi! Còn là vị trí tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.