Đúng rồi, anh từng nhắc đến anh có con trai không chỉ một lần, lớn xấp xỉ tôi.
Tôi đã từng hỏi con trai anh học chuyên ngành nào, anh nói là khoa xây dựng ngành gỗ.
Chỉ là, tôi nằm mơ cũng không ngờ, con của anh lại chung trường với tôi!
Trong khoảnh khắc đó, tôi cũng sáng tỏ, vì sao anh chưa bao giờ đến cổng trường đón tôi, người anh thật sự kiêng kị không phải là giảng viên trong trường, cũng không phải là người tiền nhiệm, mà là con anh!
Nếu để con trai nhìn thấy cha mình có tình nhân, còn là bạn học chung trường, không biết tâm trạng sẽ ra sao...
"Khụ." Tôi ngượng ngùng vội ho một tiếng.
Chợt nghe anh cười nhẹ, giọng anh hơi cao lên: "Bây giờ hiểu rồi chứ?"
Tôi "ừ" một tiếng, lập tức đổi trọng tâm câu chuyện: "Anh đang ở đâu?"
"Bên ngoài ký túc xá nữ." Anh cười.
Tôi kinh hãi lần nữa, không chút do dự chạy nhanh xuống lầu dưới.
Khu nhà của chúng tôi trong khu ký túc xá nữ khá khuất, đứng trên ban công không nhìn thấy bên ngoài, nếu tôi muốn nhìn anh một chút, nhất định phải đến cổng chính ký túc xá.
Không sai, tôi muốn nhìn anh một chút, lúc này, tóc của tôi mới vừa buông xuống không lâu, không chải nên có chút lộn xộn, trên chân là một đôi dép nhưng tôi muốn nhìn thấy anh.
"Khương Kha, em đang làm gì đó?" Giọng nói của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, tràn đầy nghi hoặc.
"Ký túc xá của em đã đóng cửa, em chạy đến anh cũng không đón em được." Anh đoán được động tác của tôi, dừng một chút: "Chiều mai anh tới đón em, ăn mừng với em."
"Đừng đi!" Tôi vội vàng gọi.
Mắt nhìn về phía cổng lớn ngày càng gần, xuyên qua lan can sắt, tôi rốt cuộc cũng thấy anh.
Anh đứng trên bãi cỏ đối diện cổng ký túc xá, bên cạnh là một cây đại thụ, anh đứng trong bóng tối của tán cây, một tay cầm điện thoại di động, một tay đút vào túi quần.
Tôi nhìn thấy anh đang nhìn về phương hướng của tôi, cũng đã thấy tôi.
Tôi không đi về phía trước nữa, anh cũng không động đậy, hai người ngắm nhìn nhau từ xa.
"Không phải anh đã nói em đừng ra sao?" Anh cười trầm thấp.
"Em muốn nhìn anh một chút." Tôi nói.
"Trước đó không phải đã nhìn rồi sao?"
"Không giống nhau."
Chúng tôi cũng không đến gần nhau, dù sao cũng không thích hợp.
"Bây giờ nhìn cũng nhìn rồi, nhanh về ngủ đi." Anh nói.
Tôi gật đầu, lui về phía sau hai bước, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng dừng bước: "Anh mới nói mai đến đón em, còn tính không?"
Tôi nhìn thấy anh gật đầu, trong điện thoại là nụ cười của anh như đang cưng chiều một đứa trẻ: "Tính chứ, mấy giờ em tan học?"
Lúc anh hỏi, tôi nhìn thấy anh đã cất bước đi về phía chỗ xe đậu.
"Chiều mai chúng em không học!" Tôi nói: "Hay là em trực tiếp về nhà chờ anh?"
"Cũng được." Tôi nhìn thấy anh phất phất tay, rất tùy ý, tạm biệt tôi.
"Vậy ngày mai gặp." Tôi xoay người, trong lòng thấy ngọt ngào.
Trở về trên đường phòng, tôi đã tính toán tối hôm sau sẽ làm món gì, ở bên anh lâu như vậy, tôi cũng biết đôi chút khẩu vị của anh.
Đối với việc tôi luôn ra ngoài nghe điện thoại, các bạn cùng phòng sớm đã quen, lúc trở về còn giữ cửa cho tôi, đương nhiên, các cô ấy vẫn chưa ngủ, còn đang thảo luận xem nam sinh nào hét hăng say nhất.
"Tớ cảm thấy những nam sinh đó chẳng biết tự trọng chút nào! Khương Kha đã nói cậu ấy có bạn trai, bọn họ vẫn không từ bỏ."
"Muốn đập chậu cướp bông thôi! Có câu như này, chỉ cần cuốc đào sâu, có góc nhà nào đào không đến?"
"Tớ thấy bọn họ nghĩ nhiều quá, tình cảm của Khương Kha và bạn trai cậu ấy vẫn rất tốt!"
"Vậy cũng chưa chắc, có câu nói tốt nghiệp sẽ chia tay, bạn trai Khương Kha không phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Thêm nữa, theo cách cậu ấy nói, bạn trai cậu ấy ưu tú như vậy, nữ sinh vây quanh khẳng định không ít. Khương Kha xinh đẹp, nhưng ngoại trừ xinh đẹp, còn có cái gì?"
"Còn biết ca hát!"
"Biết ca hát có ích lợi gì? Cậu xem ai tìm bạn gái lại chọn người hát hay?"
"Tớ quyến rũ!" Tôi đẩy cửa đi vào phòng, bực bội nói: "Lần trước là ai nói ánh mắt tớ thu hút? Về sau nếu mọi người dám trù tớ và bạn trai chia tay, tớ sẽ giận đó!"