Giang Nhiễm ăn một thìa cháo Phong Kính nấu, cũng không khó ăn lắm, chỉ hơi mặn một chút thôi.
Phong Kính chờ đến khi cô ăn gần xong mới lên tầng thay quần áo, hai người hẹn gặp ở dưới nhà.
Hôm nay trong tiểu khu cực kỳ náo nhiệt, chuyện kẻ trộm tối hôm qua đã lan truyền khắp các hộ gia đình, tuy hai tên trộm đều đã bị bắt nhưng những gia đình ở đây vẫn vô cùng lo lắng đến sự an toàn của tiểu khu, đứng lên đòi chủ nhà nói rõ cho mọi người.
Bởi vì hộ gia đình bị trộm tương đối nhiều nên hôm nay cảnh sát lại tới lần nữa, Giang Nhiễm cũng ghi lại khẩu cung trước rồi mới mang Nhị Hoàng đi bệnh viện.
Hôm nay Phong Kính vẫn lái chiếc xe Cayenne màu trắng kia nhưng đã được rửa sạch sẽ. Ánh nắng buổi sáng vừa lúc chiếu tới, chiếc xe càng gây chú ý hơn so với đêm mưa hôm đó.
Trong tiểu khu có không ít gia đình đã nhìn thấy cái xe này trong gara, nhưng vẫn không biết là xe của ai, tò mò lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng thấy được chủ xe.
Nhưng người này ăn mặc giống như biến thái, lúc mọi người thảo luận về anh đều cố gắng nói nhỏ hết sức, sợ bị anh nghe thấy.
Phong Kính đã quen bị người khác nhìn, anh vốn không để trong lòng những ánh mắt đó của mấy người trong tiểu khu. Anh chờ Giang Nhiễm thắt dây an toàn xong thì bình tĩnh lái xe chạy ra ngoài: “Bệnh viện thú cưng ở đâu?”
Giang Nhiễm nói tên bệnh viện, đó là bệnh viện lúc trước cô cứu Nhị Hoàng. Một năm nay Nhị Hoàng chích thuốc hay gì đó cũng tới chỗ này, bác sĩ khá hiểu tình huống của nó.
Người trong bệnh viện thú cưng không nhiều, bác sĩ giúp Nhị Hoàng xử lý vết thương một lần nữa rồi lại kiểm tra cẩn thận cho nó. Trong lúc đợi, Phong Kính nhận được điện thoại của Michelle, thấy tên trên màn hình anh nhíu mày.
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.” Phong Kính nói với Giang Nhiễm một tiếng rồi cầm di động ra ngoài, “Chuyện gì?”
“Phong tổng, anh ở đâu đấy? Tôi nghe nói tối hôm qua khu nhà anh ở bị trộm!” Michelle vô cùng lo lắng, “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, tên trộm đến tầng 7 đã bị phát hiện.”
“Vậy là tốt rồi, ở đó thật sự không an toàn, anh vẫn nên dọn về Hoa Đô ở thôi!”
Phong Kính nói: “Không sao, trải qua chuyện tối qua, trong khoảng thời gian này chắc không có ăn trộm tới đây nữa đâu.”
“… Không phải mà, an toàn của tiểu khu này không được đảm bảo đến nơi đến chốn, anh ở đó, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi biết nói sao với giám đốc Tần chứ.” Tinh thần và thể xác của Michelle quá mệt mỏi, anh ta cảm thấy Phong Kính cứ u mê không tỉnh ngộ như vậy, anh ta chỉ có thể báo với Tần Phàm đến xử lý.
Phong Kính im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Chắc không bao lâu nữa tôi sẽ dọn về.” Anh cũng biết tiểu khu không an toàn, một mình Giang Nhiễm ở đó, anh hoàn toàn không yên tâm. Anh phải tìm cơ hội giải thích rõ thân phận của mình với Giang Nhiễm, nếu có thể để cô dọn đến chỗ mình ở đương nhiên là tốt nhất, nhưng tình huống hiện tại của anh không thích hợp ở chung với người khác.
Michelle nghe anh nói thế cũng không buông lỏng cảnh giác: “Không bao lâu nữa là bao lâu? Anh vẫn cứ ở đó ngày nào tôi không yên tâm ngày ấy! Anh không biết buổi sáng tôi nghe được tin tức thì suýt nữa bị dọa chết luôn!” Anh ta không muốn tin tức đầu đề ngày mai là ảnh đế mới – Phong Kính vì có kẻ trộm lẻn vào nhà mà bất hạnh gặp nạn.
“Không bao lâu nữa là… không bao lâu nữa. Được rồi, tôi đang ở bên ngoài, về rồi nói sau.”
Michelle nghe điện thoại đột nhiên bị ngắt thì lâm vào tuyệt vọng cùng cực. Về rồi nói sau đúng không, được, vậy anh ta sẽ đến Chẩm Thủy Hương chờ! Sau khi Nhị Hoàng kiểm tra xong, Phong Kính chở Giang Nhiễm về nhà, trên đường về Giang Nhiễm ghé qua một cửa hàng nội thất hẹn người giúp cô thay cửa sổ. Về nhà đã đến giữa trưa, Giang Nhiễm không có tâm trạng nấu cơm nên gọi luôn cơm hộp: “Hay là anh Phong ở đây cùng ăn cơm đi.”
Giang Nhiễm gật đầu không nói gì, Phong Kính suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Nếu không mấy ngày này cô hẹn bạn cô đến đây ở cùng đi, có hai người ở cũng yên tâm hơn.”
Vừa xảy ra chuyện như thế, một mình Giang Nhiễm ở nhà quả thật nghĩ lại vẫn sợ, nhưng người bạn thân nhất của Giang Nhiễm ở thành phố A là Nghiêm Hoan Hoan thì nơi làm việc cách chỗ này rất xa, nếu để cô ấy chuyển đến đây thì đi làm khá phiền phức.
Phong Kính cân nhắc chốc lát rồi nói: “Vậy cô lưu số điện thoại của tôi đi, WeChat không thể nào tiện được, nếu có chuyện gì, cô có thể gọi thẳng cho tôi.” Nói xong, lại có vài phần bất đắc dĩ bổ sung: “Tốt nhất là trước 12 giờ.”
Giang Nhiễm vừa nghĩ anh Phong làm việc và nghỉ ngơi thật lành mạnh, vừa lấy di động trong túi mình ra: “Được.”
Lưu số điện thoại nhau xong, Phong Kính lên tầng. Vừa mới mở cửa ra thấy hai đôi giày nam đặt song song ở cửa.
Phong Kính: “…”
Chuông cảnh báo trong lòng anh vang lên, đang định nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa rời đi, Tần Phàm đã đi từ bên trong ra: “Ảnh đế Phong, vừa về sao đã đi rồi?”
Phong Kính: “…”
Là phúc không phải hoạ, là họa không thể tránh. Đến đây đi, anh chịu đựng được.
Anh đóng cửa lại, tháo khẩu trang và mũ xuống, cười nói với Tần Phàm: “Người đại diện Tần sao lại ở đây vậy, Mễ Tuyến Nhi đâu?”
Ba chữ Mễ tuyến Nhi cuối cùng gần như là được nghiến răng thốt ra.
Michelle bị gọi tên đang toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói với anh: “Hôm, hôm nay lúc tôi chuẩn bị đến tìm anh thì giám đốc Tần hỏi, hỏi tôi anh chuyển tới đâu…”
“Sau đó cậu nói cho anh ta biết?”
Michelle sắp khóc: “Tôi, tôi…”
“Cậu ta định lừa tôi, à, tôi dễ lừa thế à? Chỉ dọa cậu ta một chút thì cái gì cũng khai ra hết.” Tần Phàm bổ sung giúp anh ta.
Phong Kính nhìn Michelle, ánh mắt phức tạp: “Thằng nhãi ranh, bố rất thất vọng về con.”
Michelle: “…”
“Tôi cũng định nói với cậu những lời này.” Tần Phàm cười mỉa với Phong Kính.
Phong Kính: “…”
Trong phòng khách, Phong Kính và Tần Phàm mỗi người ngồi một bên sofa, chỉ có một mình Michelle đứng, không dám đến gần bọn họ.
“Tốt nhất các cậu nên cho tôi một lời giải thích vừa lòng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.” Tần Phàm vắt chéo chân, khí thế của boss được bộc lộ toàn bộ.
Đáng tiếc mấy năm nay Phong Kính đã gặp nhiều trường hợp lớn, hoàn toàn không bị khí thế của anh ta dọa: “Dạo này không phải trạng thái tinh thần của tôi không tốt sao, tôi muốn thay đổi hoàn cảnh để cải thiện một chút, có lẽ sẽ giúp được gì đó cho bệnh tình.”
“Cậu có biết “cải thiện” có ý gì không? Cậu chuyển từ Hoa Đô sang chỗ này, cậu gọi cái này là cải thiện à?”
“… Tôi thấy thế, cải thiện hay không là do cảm nhận chủ quan, mỗi người có tiêu chuẩn khác nhau, tôi rất thích ở đây.”
“Cậu thích gì ở đây? Bản lĩnh vô cùng mạnh mẽ của kẻ trộm sao?”
Phong Kính: “…”
Anh trừng mắt nhìn Michelle ở bên cạnh, thật sự lôi hết mọi chuyện ra nói với Tần Phàm.
“Hôm nay cậu dọn về chỗ cũ ngay cho tôi, “Bí mật” sắp khởi quay rồi, ngày nghỉ của cậu đến đây là kết thúc.”
Phong Kính há miệng thở dốc, vừa định nói cái gì lại bị Tần Phàm chặn lại: “Chuyện của cậu sau này tôi sẽ tiếp nhận một lần nữa, nếu tôi bận không thể tới sẽ bảo Michelle làm.”
Phong Kính: “…”
“Cứ vậy đi, Michelle, giúp ảnh đế Phong thu dọn đồ đạc.” Tần Phàm đứng dậy từ sofa, đi ra ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Phong Kính và Michelle, Michelle cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, hận không thể thu mình thành một chấm nhỏ: “Tôi, tôi đi thu dọn đồ đạc giúp anh!”
Phong Kính mím môi lại, mày cũng nhíu chặt. Chuyện trao đổi linh hồn giữa anh và Nhị Hoàng còn không có tiến triển, anh cũng mới tính tiến thêm một bước phát triển trong mối quan hệ với Giang Nhiễm, không ngờ bị Tần Phàm phát hiện.
Lúc này hình tượng Tần Phàm trong mắt anh chính là cây gậy đánh uyên ương, bố mẹ chia rẽ con cái.
Có thể nói rất muốn thả Nhị Hoàng ra cắn anh ta.
Anh đi lên trước cửa sổ, tìm số điện thoại Giang Nhiễm vừa mới lưu, gọi điện thoại cho cô. Cơm hộp Giang Nhiễm gọi mới được đưa đến, cô vừa mở ra được nửa hộp, cầm di dộng nhìn thoáng qua.
Anh Phong.
Lần đầu tiên nói chuyện qua điện thoại với Phong Kính, vậy mà cô hơi khẩn trương, không tự giác điều chỉnh lại tư thế ngồi, nghe điện thoại: “Xin chào anh Phong.”
Nghe được giọng nói của Giang Nhiễm, Phong Kính cũng hơi ngẩn ra rồi mới lên tiếng: “Xin chào.”
Sau khi chào hỏi qua, hai người đồng thời yên lặng, cứ như thế một lúc, Phong Kính lại lần nữa mở miệng: “Là thế này, tôi vừa mới xảy ra chút chuyện, trong khoảng thời gian này phải dọn về nhà ở, nhưng nếu cô có chuyện gì vẫn có thể gọi điện thoại tìm tôi.”
Giang Nhiễm bất ngờ, cô ngẩn ra một lúc mới nói: “Được, tôi biết rồi, chuyện nhà anh có nghiêm trọng không? Có cần tôi giúp gì không?”
Phong Kính cười nói: “Không nghiêm trọng, tôi có thể giải quyết được, nhưng đúng là có chuyện cần cô giúp.”
“Chuyện gì?”
“Giúp tôi tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dù từ trước đến nay Giang Nhiễm là một người thanh tâm quả dục (1), giờ phút này mặt cũng đỏ lên. Năm nay có phải số mệnh của cô mắc vào người họ Phong không chứ, chỉ gặp được bọn họ đã cực kỳ dễ dàng mặt đỏ tim đập nhanh?
(1) Thanh tâm quả dục: Luôn giữ tấm lòng tĩnh lặng, thanh tịnh. Ít sinh ra ham muốn, dục vọng.
Thấy đối phương không nói gì, Phong Kính đúng lúc thay đổi đề tài: “Đúng rồi, buổi biểu diễn của Pumpkin cô còn nhớ chứ?”
“Còn nhớ.”
“Thời gian vào tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”
“Được, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.”
“Ừ.”
Lần này hai người lại đồng thời yên lặng thật lâu, sau đó Giang Nhiễm nói tạm biệt trước. Phong Kính chờ cô cúp điện thoại, khẽ than nhẹ một tiếng. Dưới mí mắt của Tần Phàm, muốn lén lút đi xem buổi biểu diễn vẫn hơi khó khăn.
Nhưng anh đã nghĩ ra biện pháp.
Đồ đạc của Phong Kính ở đây không nhiều lắm, Michelle thu dọn cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là… lúc dọn anh ta thấy được một số thứ rất kỳ lạ: “Phong tổng, vitamin tổng hợp còn có mặt nạ kem dưỡng da gì đó, đều là anh dùng sao?”
Cái đó… hình như đều là của con gái mà.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là đã có cô gái tới chỗ này của Phong Kính, nhưng mấy thứ này thấy vẫn chưa được mở ra, lại được để lung tung.
“…” Phong Kính nhìn một đống đồ trên tay anh ta, nói, “À, mua tặng cho chị tôi, vẫn chưa có thời gian cầm qua.”
“Vậy ạ, tôi giúp anh chuyển phát nhanh tới công ty cho chị anh nhé?”
“Không cần, cứ cầm hết về đi.”
“Vâng.” Michelle cất xong một đống đồ chăm sóc da rồi cùng Phong Kính rời khỏi chỗ này.