Cinderella 12 Giờ

Chương 28: Đêm thứ hai mươi tám



Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Đến trước trung tâm thương mại Tinh Quang, Giang Nhiễm gửi tin nhắn cho Hà Chi Viễn, hỏi xem anh ta ở đâu.

[Hà Chi Viễn]: Anh đứng ở cửa chính, em cứ đến đấy là có thể thấy anh.

[Giang Nhiễm]: Vâng.

Cô đi qua quảng trường Tinh Quang, quả nhiên vừa nhìn đã thấy Hà Chi Viễn đứng thẳng người ở đó. Thật ra Hà Chi Viễn không tệ chút nào, công việc ổn định, tính cách tốt, vẻ ngoài cũng rất được, nhưng cô lại không có cảm giác với anh ta.

Lúc trước Giang Nhiễm cứ tưởng vì mình không nghĩ đến chuyện yêu đương nên mới không động lòng, nhưng sau khi quen biết anh Phong, cô mới biết được thì ra không phải vậy.

Cô vẫn khao khát tình yêu.

“Hà Chi Viễn.” Giang Nhiễm gọi anh ta một tiếng rồi đi tới. Hà Chi Viễn cười chào hỏi rồi nói với cô: “Anh đã đặt sẵn chỗ ở tầng trên nhà hàng, chúng ta đi lên thôi.”

“Vâng.”

Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng Italy, vừa ngồi xuống, Giang Nhiễm đã hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì với em vậy?”

Hà Chi Viễn hơi mím môi, cười với cô: “Chúng ta dùng bữa trước đã, ăn xong rồi nói.”

Giang Nhiễm gật đầu: “Được ạ.”

Lượng cơm Tây vốn không nhiều lắm, hơn nữa trong lòng hai người đều có tâm sự, lại càng không ăn được bao nhiêu. Hà Chi Viễn thấy Giang Nhiễm vẫn luôn đợi mình, cuối cùng thở dài: “Giang Nhiễm.”

“Vâng?” Giang Nhiễm buông đũa trong tay, theo bản năng ngồi thẳng lưng.

“Hôm nay anh hẹn em tới đây chính là muốn hỏi em, hiện tại em đã có bạn trai chưa?”

“… Chưa có.” Giang Nhiễm nắm chặt khăn tay trên bàn, dường như hơi khẩn trương.

Hà Chi Viễn còn hồi hộp hơn cô, khi nói chuyện hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Vậy em có thể cân nhắc đến anh không?”

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này Giang Nhiễm vẫn khá chấn động. Tay cô siết chặt hơn, một lúc sau mới mở miệng nói: “Xin lỗi anh, em không thích anh.”

Nghe thấy Giang Nhiễm từ chối, lòng Hà Chi Viễn nhất thời nặng trĩu. Anh ta biết sau khi bày tỏ với Giang Nhiễm, tỷ lệ thành công không lớn, nhưng vì “anh Phong” xuất hiện, anh ta vẫn lựa chọn đánh cuộc một lần.

Kết quả là anh ta thua cuộc.

Giang Nhiễm thấy sắc mặt anh ta không tốt, lại thấy rất áy náy, cô nói với anh ta: “Thật sự, thật sự xin lỗi anh.”

Khóe miệng Hà Chi Viễn cong lên, khẽ cười với cô: “Em không cần xin lỗi, chuyện này vốn dĩ không có đúng sai.”

Giang Nhiễm hơi cúi đầu không nói chuyện, cô ngại nói “chúng ta vẫn có thể làm bạn”.

“Em còn muốn ăn gì nữa không?” Bỗng nhiên Hà Chi Viễn thay đổi đề tài.

Giang Nhiễm lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Để anh đưa em về nhà nhé.”

“Không cần đâu, em tự về được.”

“Vậy được rồi.” Hà Chi Viễn gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau khi rời nhà hàng, vào thang máy Hà Chi Viễn xuống tầng hầm lấy xe còn Giang Nhiễm xuống tầng một, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện.

Ra khỏi trung tâm thương mại Tinh Quang, Giang Nhiễm mới thở ra một hơi thật mạnh. Hóa ra từ chối người khác cũng không dễ chịu gì.

Cô đi thẳng đến tàu điện ngầm để về nhà. Nhị Hoàng vẫn tựa vào cửa chờ cô, nghe thấy âm thanh mở cửa thì kêu lên.

“Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm đau lòng vuốt ve nó, thú cưng rất cần chủ nhân làm bạn, huống chi hiện tại Nhị Hoàng còn đang bị thương. Giang Nhiễm cảm thấy thật may là công việc của cô có thể làm ở nhà, có nhiều thời gian chăm sóc và ở bên cạnh Nhị Hoàng.

“Ngày mai phải đi bệnh viện đổi thuốc, có được không?”

“Gâu gâu.”

Giang Nhiễm mỉm cười, đi phòng bếp nấu cho mình bát mỳ.

Vừa rồi thật sự ăn chưa no.

Nhị Hoàng ngửi được mùi thơm, cũng tiến đến bên cạnh bàn ăn làm nũng với Giang Nhiễm, nếu bình thường, Giang Nhiễm chắc chắn sẽ mềm lòng cho nó một chút, nhưng bây giờ trên người nó còn có vết thương, cô không dám cho nó ăn bậy bạ. Nhị Hoàng ra sức tỏ vẻ đáng yêu nhưng vẫn không thể đổi được đồ ăn, nó ủ rủ quỳ rạp trên mặt đất nhìn Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm thấy dáng vẻ của nó hơi buồn cười, lại dùng di động chụp ảnh nó.

Lần này cô không đăng lên vòng bạn bè mà gửi thẳng cho Nghiêm Hoan Hoan.

[Giang Nhiễm]: (hình ảnh)

[Nghiêm Hoan Hoan]: (mỉm cười)

[Giang Nhiễm]: Hôm nay Hà Chi Viễn tỏ tình với tớ.

[Nghiêm Hoan Hoan]:!!!

[Nghiêm Hoan Hoan]: Vậy nên cậu gửi bức ảnh này để cười nhạo chó độc thân hả???

[Giang Nhiễm]: Tớ từ chối. (trái tim tớ lạnh quá)

[Nghiêm Hoan Hoan]: (ngoáy mũi) Vì sao Hà Chi Viễn thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, tớ vẫn nghĩ anh ta sẽ còn kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.

[Giang Nhiễm]: (trái tim tớ lạnh quá)

[Nghiêm Hoan Hoan]: Vậy sau này cậu định thế nào? Sẽ rất xấu hổ đấy.

[Giang Nhiễm]: Đúng vậy, chắc là không gặp nhau nữa. (che mặt)

[Nghiêm Hoan Hoan]: Thôi bỏ đi đừng nghĩ nữa, thời gian có thể xóa nhòa tất cả! Thứ sáu tuần sau có concert của Pumpkin, tớ có đồng nghiệp cũng muốn đi, các cậu có muốn đi cùng nhau không?

[Giang Nhiễm]: Không cần đâu hì hì, tớ có hẹn với người khác rồi. (cười xấu xa)

[Nghiêm Hoan Hoan]: …

[Nghiêm Hoan Hoan]: Cảm xúc của cậu cũng thay đổi quá con mẹ nó nhanh đấy nhá! Thành thật khai báo, có phải có hẹn với đàn ông không? Cậu có lương tâm không hả?

[Giang Nhiễm]: Cậu đoán xem. (cười xấu xa)

[Nghiêm Hoan Hoan]: Tớ đoán cậu không có lương tâm. (mỉm cười)

Thật ra Giang Nhiễm cũng không muốn như thế, nhưng vừa nghĩ tới đi xem Pumpkin biểu diễn với anh Phong, cô liền phấn khích không ngừng được. Thời điểm ban nhạc Pumpkin còn nổi tiếng, cô còn đang học tiểu học, chờ đến lúc cô yêu âm nhạc của họ thì họ lại tuyên bố giải tán.

Đây vẫn luôn là điều tiếc nuối của Giang Nhiễm, concert tái hợp lần này rất có ý nghĩa với cô.

Một tuần này cô vẫn mang tâm trạng chờ mong để vượt qua, vết thương của Nhị Hoàng cũng đã hồi phục rất khá, điều này khiến cô càng vui vẻ hơn nữa.

Nhưng một tuần này Phong Kính lại không được như ý như thế. Mỗi ngày Tần Phàm đều tới nhà anh, chú ý đến cuộc sống của anh, giao lưu tình cảm với anh.

“Giám đốc Tần, tôi là nghệ sĩ dưới tay anh chứ không phải là tội phạm của anh.” Phong Kính không thể nhịn được nữa, bắt đầu kháng nghị.

Tần Phàm nhìn anh một cái, nói: “Vốn dĩ tôi không cần trông coi cậu như thế thật, nhưng tiền án của cậu quá nhiều, tỷ lệ tin tưởng của tôi đối với cậu đã về đến số âm.”

“Tôi thật sự sẽ không về Chẩm Thủy Hương, anh tin tôi đi.”

“Tôi chỉ tin bản thân mình.”

Phong Kính: “…”

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ, Tần Phàm vẫn không có ý định đi, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ anh sẽ không tới kịp concert. Anh lấy cớ vào toilet, còn cầm theo di động vào.

Lục lọi danh bạ một lượt, anh gửi tin nhắn cầu cứu đến người anh em tốt của mình: Mạnh Hành Xuyên.

[Phong Kính]: Người anh em, giúp tôi nghĩ cách lừa Tần Phàm đi với.

[Mạnh Hành Xuyên]: … Ông anh à, cậu lại định làm chuyện xấu gì đấy?

[Phong Kính]: Không có gì, tôi chỉ muốn đi xem concert của Pumpkin thôi!

[Mạnh Hành Xuyên]: Vậy cậu cứ nói thẳng với anh ta thôi. Anh ta không đến mức hạn chế tự do con người của cậu đâu!

[Phong Kính]: Tôi sợ anh ta đi theo tôi!

[Mạnh Hành Xuyên]: Cậu nói thật đi, cậu chỉ muốn đi xem concert thật chứ?

[Phong Kính]: Là thật mà, cậu cũng biết tôi vẫn luôn thích Pumpkin.

[Mạnh Hành Xuyên]: Vậy được rồi, cậu đừng lừa tôi đấy.

… Đột nhiên Phong Kính hơi chột dạ. Nhưng nghĩ lại đây cũng không phải lần đầu tiên anh lừa Mạnh Hành Xuyên nên cũng không có gánh nặng tâm lý gì nữa!

Anh bước từ nhà vệ sinh ra, trong chốc lát, Tần Phàm nhận được điện thoại của trợ lý Mạnh Hành Xuyên gọi tới: “Giám đốc Tần! Bỗng nhiên anh Mạnh đau bụng ở phim trường! Hình như cực kỳ nghiêm trọng!”

Tần Phàm nhíu mày: “Cậu ta ăn gì?”

“Không, không ăn gì đặc biệt cả, ấy ấy, anh Mạnh, sao anh lại ngã thế?”

“…” Tần Phàm cầm áo khoác của mình, đi ra ngoài, “Tôi lập tức tới ngay.”

Trong lòng Phong Kính vui vẻ, Mạnh Hành Xuyên làm việc quả nhiên đáng tin.

“Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?” Phong Kính dùng diễn xuất của mình, chứng minh bản thân nhận được giải ảnh đế bằng thực lực.

Tần Phàm nói: “Bên phía Mạnh Hành Xuyên xảy ra chút chuyện, tôi phải đi qua đó, cậu ngoan ngoãn một chút cho tôi.”

Phong Kính kinh ngạc hỏi: “Lão Mạnh xảy ra chuyện gì sao? Chuyện gì thế, nghiêm trọng không?”

“Vẫn chưa rõ, chờ tôi đi qua đó xem rồi lại nói.” Tần Phàm nói xong liền mở cửa đi, Phong Kính nhìn anh ta lái xe đi, vội về phòng thay quần áo, gọi điện thoại cho Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm đang chọn đồ để mặc vào buổi tối, thấy Phong Kính gọi điện thoại tới, nhanh chóng nghe máy: “Chào anh Phong.”

“Chào cô.” Nghe được giọng của Giang Nhiễm, Phong Kính không kìm lòng được, khóe môi cong lên, “Bây giờ tôi đi qua đón cô, cô muốn ăn gì trước không?”

“Tôi vừa mới ăn đồ ăn còn lại lúc trưa.” Giang Nhiễm nói tới đây, cảm xúc hơi kích động, “Ôi, bây giờ tôi rất hưng phấn, tôi không hề cảm thấy đói bụng chút nào.”

Phong Kính bật cười: “Tôi mua ít bánh mì và nước để trên xe, lát nữa cô đói bụng thì có thể ăn.”

“Được.”

“Gâu gâu.” Nhị Hoàng thấy Giang Nhiễm muốn ra ngoài, nó cũng muốn đi cùng. Giang Nhiễm sờ sờ đầu nó, nói với nó: “Chị muốn đi xem concert của ban nhạc mà chị thích nhất, vui chết mất.”

“Gâu gâu.”

“Không thể mang em theo được, em ngoan ngoãn ở nhà đi, chị sẽ về nhanh thôi.”

“Gâu!”

Giang Nhiễm nói chuyện với Nhị Hoàng một lát, Phong Kính đã lái xe đến dưới nhà. Cô chạy chậm ra khỏi tòa nhà, thấy chiếc xe Cayenne quen mắt.

“Đã lâu không gặp, anh Phong.” Sau khi nói ra những lời này, tự Giang Nhiễm cũng thấy kỳ lạ, cũng không lâu lắm mà, mới chỉ một tuần thôi.

“Đã lâu không gặp.” Phong Kính mỉm cười, anh lấy một túi đồ ăn vặt từ phía sau tới, “Cô xem có đồ cô thích ăn không?”

“Ấy, anh mua nhiều thế.” Giang Nhiễm ôm túi đồ anh đưa tới, hơi ngạc nhiên.

Phong Kính nói: “Không để ý nên mua hơi nhiều.”

Giang Nhiễm nở nụ cười, mở một hộp bánh quy ra.

Concert tối nay được tổ chức ở sân vận động thành phố, trước lúc mở màn còn một tiếng, bên ngoài đã đứng đầy người. Phong Kính đưa vé VIP nội bộ rồi dẫn Giang Nhiễm đi vào phòng nghỉ trước. Lúc nhân viên công tác dẫn đường, cứ suy nghĩ xem người đeo khẩu trang có phải Phong Kính không?

Vé vào cửa nội bộ đều là những người có quan hệ mới lấy được, bọn họ còn là vị trí tốt nhất ở giữa, có lẽ là người có ảnh hưởng lớn. Nhưng trong lòng dù có tò mò cũng không dám hỏi, dù sao người có vé như thế bọn họ không dám đắc tội.

Phòng nghỉ dán poster concert tối nay, Giang Nhiễm vừa nhìn thấy liền chạy tới: “Trời ơi, Ray đẹp trai quá.”

Ray là nhóm trưởng của Pumpkin – ban nhạc rock thập niên 90. Lúc trước tạo hình “tóc dài đầu xù” cũng không dìm được ngũ quan tinh xảo gợi cảm của Ray, hiện tại trải qua mười năm lắng đọng lại càng đẹp trai hơn nhiều.

Mặc dù Ray cũng là thần tượng của mình nhưng Phong Kính vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy cô cảm thấy anh ấy và Phong Kính ai đẹp trai hơn?”

“Phong cách của hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau mà, mỗi người đẹp trai mỗi vẻ.”

Cái đuôi của Phong Kính lại vểnh lên, Giang Nhiễm ngắm poster trong chốc lát, concert cũng sắp bắt đầu. Khán giả đi vào sân, bên ngoài ồn ào hẳn lên, Phong Kính và Giang Nhiễm cũng đi ra khỏi phòng nghỉ, theo nhân viên công tác đến vị trí của mình.

Hai bên vị trí VIP dùng đồ vật để ngăn cách, bên trong thậm chí còn đặt ghế sô pha nhỏ. Đãi ngộ như thế này khiến Giang Nhiễm vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, buổi biểu diễn phải đứng từ đầu đến cuối.

Cách chỗ ngồi của bọn họ không xa có mấy cô gái đang líu ra líu ríu nói chuyện, trong đó có một cô gái lơ đãng thấy một bên mặt của Phong Kính, thuận tay lấy máy ảnh trong tay chụp một cái.

“Lúc chờ mở màn #concert tái hợp của Pumpkin, hình như gặp Phong Kính????”

~~~ Tác giả có người muốn nói: Là fan chân chính, cho dù bạn có đeo khẩu trang và đội mũ thì chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra bạn rồi.

Giang Nhiễm: Ồ. (mỉm cười) (mỉm cười) (mỉm cười) (mỉm cười)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.