Giang Nhiễm gửi tin nhắn cho anh mãi vẫn không nhận được tin trả lời, tuy rằng cố gắng nhắc nhở mình có lẽ anh đang làm việc, nhưng đợi nửa tiếng thì cô đã chịu đựng đến cực hạn.
Cô lên Weibo của mình, vào trang chủ của Phong Kính xem một lượt, cập nhật gần nhất là ngày anh vừa tới Nhật Bản. Dưới bình luận cũng có rất nhiều fan hỏi tình huống an toàn của anh, không nhận được tin tức về anh, tất cả mọi người đều rất sốt ruột.
Lại nửa tiếng trôi qua, một bài đăng Weibo của Mạnh Hành Xuyên đã trực tiếp khiến cảm xúc của fan bùng nổ.
[Mạnh Hành Xuyên V]: Mãi không gọi được vào di động của lão Phong, trợ lý của cậu ấy không nghe máy, người đại diện của cậu ấy cũng không nghe máy (che mặt) người nhà cậu ấy đều gọi điện thoại đến chỗ tôi, tôi có thể làm gì bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng mà (che mặt) lão Phong, cậu mau trở lại, một mình tôi không chịu đựng được (che mặt).
Trợ lý Mạnh Hành Xuyên vừa nhìn thấy đứa ngốc nhà mình đăng bài Weibo kiểu này thì liền cảm thấy xong đời rồi, nhưng người đại diện của đứa ngốc này cũng chính là người đại diện của Phong Kính, hai người cùng mất liên lạc ở Nhật Bản, bây giờ quả thật không ai có thể quản lý anh ta! Cứ chậm trễ như vậy, Weibo của Mạnh Hành Xuyên bị khủng bố.
“Mạnh Mạnh, Cinderella của chúng ta vẫn không có tin tức gì sao? QAQ”
“Fan ở Nhật Bản có thể tổ chức đi tìm không?”
“Đừng bình luận lung tung nữa được không? Bây giờ Nhật Bản có siêu bão, đi ra ngoài tìm gì mà tìm! Fan đừng gây thêm phiền phức nữa, ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, tin tưởng Phong tổng của chúng ta sẽ không có việc gì!”
“Hội bạn Nhật Bản vừa gọi điện đến cục cảnh sát hỏi, họ nói là không có tin tức của Phong Kính, không có tin gì chính là tin tức tốt!”
“Cầu phúc cầu phúc cầu phúc cầu phúc (cầu nguyện).”
Giang Nhiễm nhìn fan này fan kia bình luận, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột, ngay cả người nhà Phong Kính cũng không có tin tức của anh, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi.
“Phong Kính mất liên lạc ở Nhật Bản” trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi nhanh chóng leo lên đứng đầu hot search, sau khi giải trí Thiên Tần phát hiện, đầu tiên cho người hạ hot search, lại gọi “Chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn” Mạnh Hành Xuyên vào văn phòng để dạy dỗ một trận.
“Tình huống bây giờ cũng không rõ ràng, cậu đăng Weibo vớ vẩn gì đấy? Còn ngại chưa đủ loạn hả?” Vì Tần Phàm đã đi cùng Phong Kính đến Nhật Bản, lúc này boss đứng đầu Thiên Tần trực tiếp gặp mặt Mạnh Hành Xuyên.
“…” Mạnh Hành Xuyên rất tủi thân, “Cũng do tôi lo lắng cho Phong Kính mà!”
“Cậu lo lắng trong lòng là được, không cần đăng Weibo nói cho mọi người đâu!”
Mạnh Hành Xuyên: “…”
“Ngô tổng, Ngô tổng! Tần Phàm gọi điện thoại về!”
Mọi người trong văn phòng đồng loạt chấn động, Ngô tổng nhận điện thoại trong tay thư ký, vội hỏi: “Các cậu xảy ra chuyện gì? Tình huống bây giờ thế nào?”
Giọng nói của Tần Phàm mang theo cả tạp âm, đứt quãng truyền tới: “Chúng tôi bị nhốt trong tàu điện ngầm, Internet và tín hiệu ở đây cũng không tốt, vất vả lắm tôi mới gọi được điện thoại…”
Ngô tổng nghe được đại khái, lại hỏi: “Bây giờ các cậu thế nào?”
“Trước mặt không sao cả, cũng không biết bao giờ tàu điện ngầm mới có thể bắt đầu vận hành lần nữa…” Tần Phàm nói tới đây lại không nghe thấy nữa, nhưng nghe được bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Ngô tổng đã yên tâm rồi.
Mạnh Hành Xuyên thấy anh ta cúp điện thoại, vội hỏi: “Thế nào thế nào? Mấy người lão Phong không có việc gì chứ?”
“Không sao cả, bị nhốt trong tàu điện ngầm, có lẽ tạm thời vẫn không ra được.” Ngô tổng buông điện thoại, nói với thư ký, “Bảo bộ phận quan hệ xã hội lập tức thông báo lên Weibo nói Phong Kính bọn họ không sao, cứ để ầm ĩ như thế, trên Weibo có lẽ sẽ mở lễ truy điệu cho cậu ta luôn.”
“Hiểu rồi ạ, tôi sẽ đi làm ngay.”
Sau khi thư ký rời khỏi đây, Ngô tổng lại đưa mắt nhìn Mạnh Hành Xuyên: “Cậu nói một tiếng với người nhà Phong Kính đi để bọn họ khỏi lo lắng.”
“Được được được, tôi đi ngay lập tức.”
“Sau khi báo bình an xong thì viết một bản kiểm điểm tám trăm chữ mang tới đây cho tôi.”
Mạnh Hành Xuyên: “…”
Cấp cao của công ty này, ước mơ khi còn nhỏ có phải đều là chủ nhiệm lớp không thế? Hở ra là bắt người ta viết bản kiểm điểm!
Sau khi Weibo Thiên Tần làm sáng tỏ, rất nhanh đã được các cư dân mạng điên cuồng chia sẻ, Giang Nhiễm cũng thấy bài viết này. Trái tim vẫn treo lên của cô cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, lúc này cô mới nhận ra sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả quần áo cũng ướt nhẹp. Đi tắm rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô lại ôm di động ngồi trên sofa lướt Weibo, sợ bỏ qua tin tức về Phong Kính.
Nhị Hoàng nhảy lên sofa, tựa đầu lên đùi cô, ngáp một cái.
Sau khi tàu điện ngầm ngừng hoạt động 6 tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng khởi động lại lần nữa. Từ nhà ga đi ra, Phong Kính nhận được vô số tin nhắn nhắc nhở, anh gọi điện thoại cho người nhà trước, sau đó thấy hơn mười tin nhắn Giang Nhiễm gửi cho mình.
[Giang Nhiễm]: Nhật Bản có bão, anh không sao chứ???
[Giang Nhiễm]: Anh Phong, anh ở đâu?
[Giang Nhiễm]: Anh có ổn không?
[Giang Nhiễm]: Anh Phong, Weibo đã loạn rồi, anh mau lên trả lời về tin tức xấu đi.
[Giang Nhiễm]: Phong Kính, anh đừng làm em sợ mà…
Phong Kính xem hết hơn mười tin nhắn xong, hận không thể gọi điện thoại ngay lập tức cho Giang Nhiễm, nhưng Tần Phàm và Michelle đều ngồi trên xe với anh, anh không tiện nói chuyện với cô. Về đến khách sạn, mọi người đều về phòng của mình thì Phong Kính mới dùng WeChat gọi điện thoại cho Giang Nhiễm.
Đột nhiên Wechat hiện lên một cuộc gọi đến khiến Giang Nhiễm sửng sốt, khi thấy rõ tên người gọi, cô vội vàng nghe máy: “Anh Phong, là anh sao?”
“Là anh.”
Giây phút nghe được giọng nói của Phong Kính, lòng Giang Nhiễm mềm nhũn, mũi cô cay xè. Cô ổn định lại cảm xúc của mình, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Em nhìn thấy trên Weibo nói các anh bị nhốt trong tàu điện ngầm.”
“Ừ.” Phong Kính vừa cởi áo khoác đã ướt nhẹp ra vừa vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, “Hôm nay vốn là đi chụp một bộ ảnh ở tàu điện ngầm, không ngờ lại gặp bão, tàu điện ngầm ngừng hoạt động mà bọn anh cũng không thể ra ngoài được, chỉ có thể đợi thôi.”
“Vậy bây giờ thế nào ạ? Đã ra ngoài rồi sao?”
“Ừ, vừa về đến khách sạn. Trước đó tín hiệu không tốt, bây giờ mới gọi điện thoại cho em được, xin lỗi em.”
“Không sao ạ.” Giang Nhiễm nói tới đây mới hơi gượng cười, “Anh không sao là tốt rồi.”
Bỗng dưng tim Phong Kính nhói lên, anh không dám nghĩ đến tâm trạng Giang Nhiễm khi gửi cho mình mười mấy tin nhắn kia là gì. Nếu đổi lại là mình thì đã sớm nóng ruột đến phát điên rồi.
“Anh không sao, để em lo lắng rồi.”
Ngón tay Giang Nhiễm đang cầm điện thoại siết chặt, cô lại hít một hơi thật sâu, hỏi Phong Kính ở đầu bên kia: “Có thể nói địa chỉ nhà anh cho em không? Em muốn gửi cái này cho anh.”
Phong Kính không hiểu cô gửi cho mình cái gì, nhưng vẫn thành thành thật thật nói địa chỉ nhà mình cho cô: “Nhà anh ở khu nhà thứ 2 ở Nam đình Hoa Đô, số nhà 306.”
Nam đình Hoa Đô à? Giang Nhiễm ghi nhớ trong đầu. Khu nhà này cô đã nghe nói qua, là một trong số những khu biệt thự cao cấp nhất, nổi tiếng nhất ở thành phố A. Nhưng khác với các khu nhà khác, nó không quảng cáo phô trương mà vẫn lặng lẽ khiêm tốn. Nghe nói nhà ở Nam đình Hoa Đô, tất cả hàng hóa, đồ vật đều được tiêu thụ bên trong, tuy rằng giá rất đắt nhưng chưa bao giờ bị ế hàng.
Phong cách này thật ra rất hợp với Phong Kính.
“Em gửi cái gì cho anh đấy? Không phải là sản phẩm Fleur phiên bản giáng sinh chứ? Anh đã nói cái đó tặng cho em mà.”
Giang Nhiễm cười nói: “Không phải, anh cứ nhận được thì biết.”
Phong Kính suy nghĩ, không tiếp tục truy hỏi nữa: “Vậy được rồi, chắc bọn anh sẽ về nước trước dự định, về rồi anh sẽ liên lạc với em nhé.”
“Vâng.”
Phong Kính vừa cúp điện thoại, Michelle đã chạy tới gõ cửa phòng anh. Thấy anh vẫn còn mặc quần áo ướt, đầu Michelle phình to: “Phong tổng, sao anh còn chưa tắm rửa thay quần áo đi, nếu bị cảm giám đốc Tần lại trách tôi không chăm sóc anh tử tế đấy!”
“Tôi biết rồi, vừa mới gọi điện thoại báo bình an cho bạn, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Nói xong Phong kính liền cởi áo thun của mình ra, Michelle nhìn cơ ngực và cơ bụng đột nhiên hiện ra của anh, không được tự nhiên quay đầu.
“Khụ.” Anh ta xấu hổ ho một tiếng, tìm đề tài thay đổi sự chú ý của mình, “Mạnh Hành Xuyên lên Weibo nói mất liên lạc với anh, fan sắp điên hết rồi, dạo này anh lên hot search đều đặn thật.”
Khóe miệng Phong Kính giật giật, anh và Mạnh Hành Xuyên là bạn cùng lớp thời đại học, tính cách của đối phương như thế nào anh hiểu rất rõ, chỉ là: “Tên ngốc như lão Mạnh chắc đã bị dạy dỗ rồi, sau khi Tần Phàm biết chắc chắn sẽ còn bị dạy dỗ lần nữa.”
Michelle: “…”
Bỗng nhiên hơi đồng cảm với anh ta.
“Tôi tắm xong sẽ đăng bài lên Weibo.” Phong Kính cầm áo ngủ của mình rồi đi vào phòng ngủ.
Trong khoảng thời gian anh tắm, Michelle nghĩ cách nấu coca với gừng cho anh, còn nấu thêm cho Tần Phàm một bát. Phong Kính vừa ra ngoài đã ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, nhướng mày với Michelle: “Cậu lợi hại phết đấy, tìm gừng ở đâu vậy?”
“Mượn phòng bếp. Tôi còn chuẩn bị thuốc cảm và thuốc hạ sốt, nếu anh không thoải mái thì mau uống một viên đi. Đúng rồi, còn cả cặp nhiệt độ, anh có muốn đo nhiệt độ cơ thể không?”
“… Tôi vẫn còn khỏe, cậu đo cho mình trước đi.”
“Tôi đã uống một viên thuốc cảm, chắc không có vấn đề gì nữa! Tôi đặt hết đồ ở đây, lúc nào anh cần thì dùng.”
“Ừ.” Phong Kính tới trước gương, một tay cầm máy sấy sấy tóc mình, một tay cầm điện thoại lên Weibo. Michelle sợ anh không tiện, vội vàng đi qua sấy tóc giúp anh.
Phong Kính ngồi trên ghế sofa nhỏ, thay đổi tư thế thoải mái, xen tin tức hôm nay.
“Hừ, lần này đáng đời Mạnh Hành Xuyên, nếu cú điện thoại kia của Tần Phàm đến chậm hơn chút thì Weibo đã làm lễ truy điệu cho tôi luôn rồi.”
Michelle: “…”
Phong Kính vừa nói vừa soạn một bài viết, kiểm tra một lần nữa xem có sai chữ nào không rồi đăng lên.
[Phong Kính V]: Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, tôi và đoàn nhân viên công tác đi cùng bây giờ đã an toàn về khách sạn rồi, tất cả mọi người đều bình an, yên tâm. Không ngờ ra ngoài chụp bộ ảnh cũng gặp phải nhiều chuyện như vậy (che mặt) bão lần này rất lớn, những người bạn ở Nhật Bản cũng phải chú ý an toàn nhiều hơn nhé, không có việc gì thì cố gắng đừng ra ngoài. Cảm ơn mọi người lần nữa.
“A a a a Phong tổng không sao là tốt rồi! Cảm ơn!”
“Hôm nay dọa chết tôi rồi QAQ mong Phong tổng an ủi QAQ.”
“Vậy phải có ảnh selfie! Không có ảnh chúng em làm sao biết anh có ổn thật không chứ!”
“Cũng đang ở Nhật Bản, vẫn không ngừng nhận được cảnh báo về bão, ở nhà vẫn run bần bật.”
“Tôi đã biết Cinderella của chúng ta sẽ gặp dữ hóa lành QWQ dù sao chúng ta cũng hiểu ma pháp QAQ.”
Giang Nhiễm vẫn luôn theo dõi Weibo Phong Kính, rất nhanh cũng nhìn thấy bài viết này, cô like bài viết của Phong Kính, sau đó xuống nhà gửi đồ cho anh.
Sau khi bão qua đi, Tần Phàm đặt chuyến bay sớm nhất về nước. Phong Kính ra khỏi sân bay thì ngồi thẳng lên xe đã chờ sẵn bên ngoài về chỗ ở.
Trong nước, mặt trời trên cao rọi xuống, thời tiết này khiến tâm trạng của anh cũng trở nên sáng sủa hơn, nhìn hoa cỏ trong tiểu khu cũng thấy đẹp đẽ đáng yêu hơn so với bình thường.
Michelle chạy xe đến trước biệt thự, Phong Kính bước xuống xe. Trước mỗi căn nhà kiểu tây ở đây đều có một thùng thư dùng để nhận thư và một cái để chuyển thư, mỗi ngày sẽ có người phụ trách gửi đi. Trong lòng Phong Kính nghĩ đến thứ mà Giang Nhiễm nói, vừa đến cửa đã không chờ nổi xuống xe kiểm tra xem.
Quả thật có đồ mới gửi tới, chẳng qua là một bức thư. Phong Kính không ngờ Giang Nhiễm lại viết thư cho anh, có phần nghi ngờ vừa hơi tò mò cầm bức thư vào nhà.
Vừa đến phòng ngủ, anh đã mở bức thư ra, lôi tờ giấy được gấp chỉnh tề ở bên trong ra.
Gửi anh Phong Kính:
Khi viết cái tên này thì chính em cũng hơi kinh ngạc, từ trước tới nay, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ viết thư cho người nổi tiếng. Đây cũng là một trải nghiệm vô cùng thú vị đấy chứ. ^_^
Em viết bức thư này, chủ yếu muốn chia sẻ một chút tâm trạng dạo gần đây với anh Phong, có lẽ sẽ có phần dài dòng, nhưng hi vọng anh có thể kiên nhẫn đọc hết.
Gần đây, không rõ tại sao em luôn nghĩ đến chuyện của anh Phong. Có lúc em đang phiên dịch từ ngữ khó hiểu nào đó của thầy Kitano Ken, khuôn mặt anh Phong chợt hiện ra, cũng có thể là lúc em đang thảo luận với bạn bè buổi tối ăn lẩu ở nhà ai, lại bỗng nhiên nhớ tới anh Phong, cho dù em thu hoạch rau củ, em cũng sẽ nhớ đến việc chia một ít những thứ đó cho anh Phong, chắc chắn sẽ ăn rất ngon.
Chuyện như thế vẫn thường xuyên xảy ra.
Em chưa từng yêu ai, không biết cảm giác khi yêu là gì, nhưng em không phải một người chậm hiểu, em nghĩ tâm trạng hiện giờ của mình chính là tâm trạng khi thích một người đúng không?
Thì ra cảm giác thích một người chính là như thế.
Lúc nghe thấy anh Phong mất liên lạc ở Nhật Bản, em thật sự vô cùng lo lắng, lúc ấy em đã nghĩ, nếu cứ như vậy sẽ không còn được gặp lại anh Phong thì em nên làm gì bây giờ đây?
Có lẽ em sẽ khóc.
Trước đó anh Phong vẫn luôn đeo khẩu trang, chúng ta chưa từng ăn cơm với nhau, đúng vậy, ngay cả ăn cơm chúng ta cũng chưa từng. Mấy ngày nữa, em sẽ lại thu hoạch rau, lần này có củ cải, đậu cô-ve, ớt xanh và súp lơ, chờ lúc anh về, đúng lúc có thể ăn rồi. Ừm, cũng không biết anh có thích ăn không?
Không biết anh Phong có bằng lòng tới nhà em ăn cơm không? Chờ câu trả lời của anh. ^_^