Weibo của Phong Nhã được các tài khoản nổi tiếng trợ giúp, nhanh chóng đạt được lượng đọc cực cao, bên phía Tần Phàm sau khi nhìn thấy lại thuận tay mua hot search giúp cô ấy, thêm dầu vào lửa cho cô ấy.
Cư dân mạng ăn dưa hoàn toàn bận bịu không chịu nổi, người qua đường vừa rồi còn chỉ trích Phong Kính, trong chớp mắt đổi mục tiêu, bắt đầu mắng tên đàn ông cặn bã kia. Đương nhiên cũng có không ít người rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm hiểu một lượt Weibo của Phong Nhã, muốn chứng minh xem cái gọi là “chị gái Phong Kính” rốt cuộc có phải thật hay không.
Có sự nhúng tay của nhà họ Phong và công ty giải trí Thiên Tần, chuyện này căn bản không cần Phong Nhã bận tâm nữa, sau khi cô ấy thả lỏng, thấy rất nhiều lời bình luận của cư dân mạng dưới bài đăng Weibo của mình thì bỗng nhiên bật khóc.
Cô ấy biết những lời bọn họ mắng Vương Chấn đều đúng, anh ta chính là một tên khốn nạn, nhưng vẫn không thể cầm được nước mắt.
Thư ký Ada thấy cô ấy khóc, ngoài việc đưa khăn giấy cho cô ấy thì cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Cô ấy đi theo Phong Nhã nhiều năm rồi, lúc trước Vương Chấn quá giỏi ngụy trang, không chỉ Phong Nhã bị lừa mà đồng nghiệp như bọn họ cũng bị lừa hết. Cô ấy chứng kiến toàn bộ quá trình Phong Nhã và Vương Chấn từ hẹn hò đến kết hôn, biết bọn họ đã từng rất đằm thắm, nhưng đã từng ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu.
Tờ đơn ly hôn ấy Phong Nhã đã đặt ở nơi đó rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng hạ quyết tâm ký tên mình lên trên đó. Là thư ký, từ trước đến nay Ada không phán xét gì cuộc sống riêng tư của Phong Nhã cả, nhưng đều là phụ nữ, cô ấy cũng hiểu rõ, khi đối mặt với tình yêu, có khi phụ nữ thật sự rất ngốc, biết rõ đối phương là một tên đàn ông khốn nạn nhưng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng với anh ta.
“Mới sáng ngày ra, khóc cái gì thế?” Mẹ Phong bước vào phòng bệnh, có phần khó chịu với dáng vẻ đầy nước mắt nước mũi của Phong Nhã. “Ada, cô đi bê giúp nó một chậu nước lại đây.”
“Vâng.” Ada đặt khăn giấy lên bàn, cầm chậu đi ra ngoài lấy nước, Phong Nhã lau nước mũi, giọng nói đã trở nên khàn khàn, cô ấy nói với mẹ mình: “Con vừa mới đến công ty Vương Chấn đưa đơn ly hôn cho anh ta.”
Mẹ Phong kinh ngạc nhìn cô ấy: “Sao đầu óc con đột nhiên thông suốt thế?”
Phong Nhã: “…”
Tốt xấu gì cô cũng ly hôn đấy, chẳng lẽ mẹ cô không nên an ủi cô một câu thế giới nơi nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ à?
Hôm nay Giang Nhiễm vẫn chưa lên Weibo nên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Cô mới bê một cái thùng chuyển phát nhanh lên nhà, thấy họ tên người gửi trên đó, liền nở nụ cười.
Không biết anh Phong lại gửi gì cho cô đây.
Sau khi mở ra, bên trong có một đống vitamin tổng hợp và mặt nạ dưỡng da, còn có kem dưỡng da mắt Fleur, kem dưỡng da mặt, đều là những thứ trước đây cô bán cho Phong Kính.
Không ngờ mấy thứ này đi một vòng cuối cùng lại trở về tay mình.
Miệng cô ngân nga giai điệu của “Dorothy”, xé một cái mặt nạ trứng cá muối ra. Mới vừa đắp mặt nạ lên mặt, hình đại diện QQ của Nghiêm Hoan Hoan liền nhấp nháy không ngừng.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Giang Nhiễm, hôm nay Weibo lại bùng nổ! Tớ thấy năm nay ảnh đế Phong nhất định có số mệnh lên hot search, mức độ lên hot search thế này có thể vào sách kỷ lục Guinness luôn đấy!
Giang Nhiễm: “…”
Phong Kính lại lên hot search ư?
Trong lòng cô có dự cảm không tốt, vội vàng lên Weibo của mình. Hot search Phong Kính đánh người đã không còn nữa, chễm chệ trên hot search bây giờ là “chị gái Phong Kính làm sáng tỏ”.
… Vậy mà cô ấy tự mình kết thúc?
Mặc dù đã bỏ lỡ chuyện trước đó nhưng từ Weibo của chị gái Phong Kính, cô vẫn có thể hiểu được toàn bộ quá trình xảy ra. Quả nhiên người anh rể kia không phải hạng người tốt đẹp gì, Phong Kính không hề đánh anh ta, thế mà anh ta lại bịa đặt là Phong Kính đánh.
Anh ta thật sự muốn Phong Kính đánh anh ta lắm à?
Chỗ bình luận cũng vô cùng náo nhiệt, trừ đám người dùng ngòi bút làm vũ khí với “anh rể”, còn có thể thấy cả bóng dáng của fan Mạc thiên vương luôn.
“E hèm, không biết mọi người có còn nhớ vụ việc Mạc thiên vương đánh người kia nữa không nhỉ? (mặt chó)”
“Hahahaha ảnh đế Phong giỏi thật đấy, ngay cả loại chuyện như vậy cũng phải bắt chước (buồn cười).”
“Mấy thím lầu trên chẳng lẽ bị thần kinh à (mỉm cười) Mạc Trăn đánh người là sự thật, còn lần này căn bản Phong Kính bị người khác hãm hại nhé (mỉm cười).”
“Lầu trên muốn đánh nhau à, tất cả sẽ gặp quả báo (mỉm cười).”
“Mọi người đừng để bị lừa, mấy người kia cố tình bôi đen Mạc Trăn đấy! Một lần bôi hai cái, đáng chết thật!”
“Không thèm nhìn fan mấy người đánh nhau đâu (ăn dưa) Tôi chỉ quan tâm chị gái này có phải là thật hay không (ăn dưa) Nếu là thật, vậy gia thế của Phong Kính hoành tráng thật đấy (ăn dưa).”
“Có người còn không biết gia thế của Phong tổng nhà tôi sao? Các người cho rằng fan Phong tổng tùy tiện nói bừa nói bãi ư? (ngoáy mũi).”
“… Vậy thật sự là nhà họ Phong kia à? Tôi xin dập đầu với ông lớn (quỳ).”
Giang Nhiễm xé mặt nạ trên mặt xuống, cũng không quan tâm lúc này Phong Kính có đang đóng phim không, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại mới vang lên mấy tiếng thì đã có người nhận máy, ngay sau đó là giọng nói dễ nghe của Phong Kính truyền từ đầu dây bên kia tới: “Nhiễm Nhiễm, sao thế em?”
Giang Nhiễm vội vã hỏi: “Em mới xem bài đăng trên Weibo, anh không sao chứ?”
Phong Kính cười nói: “Không sao cả, sáng sớm Tần Phàm đã gọi anh đến công ty, bọn họ sẽ xử lý.”
“À, vậy thì tốt rồi, anh rể của anh đáng ghét thật đấy!”
“Ừ, biết vậy ngày đó nên đánh anh ta một trận.”
Giang Nhiễm suy nghĩ một chút mới nói: “Không nên đâu, anh không đánh mà anh ta còn náo loạn như vậy, nếu anh thật sự đánh anh ta thì còn hơn cả thế nữa. Cứ để em thả Nhị Hoàng cắn anh ta đi!”
Phong Kính cười khẽ, Giang Nhiễm cảm thấy tâm trạng anh vẫn khá tốt, chắc thật sự không sao thì mới thoáng yên tâm: “Đúng rồi, em còn thấy bài viết làm sáng tỏ của chị trên Weibo, trên đó chị ấy có nói đang bắt đầu xử lý thủ tục ly hôn với Vương Chấn ạ?”
“Ừ, anh cũng mới thấy, anh đang trên đường đến bệnh viện.” Sau khi rời khỏi chỗ Tần Phàm, anh liền đi thẳng đến phim trường, kết quả mới quay không được bao lâu, Michelle lại nói cho anh biết chuyện Phong Nhã lên hot search. Anh nhìn bài đăng trên Weibo rồi xin đạo diễn nghỉ hai tiếng, định đến bệnh viện gặp mặt nói chuyện với Phong Nhã.
Trong bệnh viện, cảm xúc Phong Nhã đã ổn định hơn, lúc Phong Kính tới, cô ấy đang ngồi trên giường ăn gì đó.
Phong Nhã thấy anh thì bất ngờ nhướng mày: “Không phải em đang đóng phim à, sao lại tới đây?”
“Thấy chị nói muốn ly hôn với Vương Chấn nên chạy tới đây đốt pháo ăn mừng.”
Phong Nhã: “…”
Phong Kính nhìn đồ ăn trên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống: “Ăn ngon miệng như vậy, xem ra tâm trạng cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Haha.” Ngoài miệng Phong Nhã cười nhưng trong lòng thì không, “Đá được một tên đàn ông khốn kiếp đương nhiên phải ăn mừng chứ.”
“Anh ta đồng ý ly hôn à?” Anh không qua lại nhiều với Vương Chấn, nhưng chỉ tiếp xúc vài lần cũng đã khiến anh có ấn tượng sâu sắc, người như vậy không thể nào dễ dàng đồng ý ly hôn được.
“Không đồng ý thì ra tòa, chị đây còn đang nằm trong bệnh viện đấy, cùng lắm thì chị nói anh ta cố ý đẩy chị xuống tầng, dù sao cũng không có người nào thấy cả.”
“…” Lợi hại, rất có tác phong của anh họ Phong Bình, “Không phải Vương Chấn cũng có nhà họ Ngụy chống lưng cho anh ta à?”
“Ha ha.” Nhắc tới đối thủ lâu năm là nhà họ Ngụy này, Phong Nhã khinh thường cười, “Từ khi nào người nhà họ Phong chúng ta phải sợ nhà họ Ngụy bọn họ chứ? Nếu không phải vì Vương Chấn là chồng của chị, bọn họ sẽ xem trọng quân cờ như anh ta à? Ôi, không đúng, phải gọi là chồng trước chứ.”
Phong Kính chưa từng làm việc trong công ty nhà họ Phong, không quá hiểu biết chuyện làm ăn, nhưng anh cũng biết nhà họ Ngụy, chuyện gì cũng thích đối đầu với nhà bọn anh, quan hệ giữa hai nhà không tốt lắm.
“Mấy năm nay Vương Chấn phát triển quá thuận lợi nên quên hết mọi thứ, cho rằng tìm được chỗ dựa mới là nhà họ Ngụy thì có thể muốn làm gì thì làm.” Phong Nhã chế nhạo, “Trước mặt nhà họ Phong chúng ta, nhà họ Ngụy cũng không thể muốn làm gì thì làm, huống chi là Vương Chấn chứ.”
“Ôi, con gái các chị đúng là thay đổi thất thường.” Phong Kính giống như bị dọa, còn xoa xoa hai tay mình, “Trước đó rõ ràng còn yêu Vương Chấn đến mức chết đi sống lại, trong phút chốc đã muốn anh ta sống dở chết dở.”
“Đó cũng do anh ta tự tìm lấy.” Dường như Phong Nhã không muốn nhắc tới Vương Chấn nữa, cầm lấy thìa bắt đầu ăn.
Phong Kính nhìn cô ấy một cái rồi khẽ hỏi: “Sao đột nhiên chị lại nghĩ thông suốt muốn ly hôn thế?”
“Trái tim chết lặng rồi.” Phong Nhã lấy thìa khuấy cháo, nói khẽ: “Em hiểu chị mà, với chị mà nói điều quan trọng nhất chính là người thân. Trước đó Vương Chấn cướp mối làm ăn của chị, chị dùng suy nghĩ “tất cả mọi người là người một nhà, ai có lợi mà chả được” để an ủi mình, nhưng lần này anh ta bịa đặt gây ảnh hưởng lớn đến em, việc này chị thật sự không thể tiếp tục tha thứ cho anh ta. Nếu hiện tại anh ta đã không còn là người thân của chị, vậy thì đối phó với anh ta cũng không cần khách sáo nữa.”
Phong Kính nghe xong thì hơi sửng sốt, sau đó trong đầu như có pháo hoa nổ tung, sáng rực một vùng trời!
Thì ra… thì ra người thân là ý này!
Lần đầu tiên anh cảm thấy thiên sư Thường Tâm kia vẫn khá đáng yêu!
“Cảm ơn chị, chị gái!” Phong Kính bất thình lình đứng lên, nắm lấy tay Phong Nhã, “Thật sự nghe vua nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm!”
Phong Nhã: “???”
Cô nhìn Phong Kính đi như bay ra ngoài, hỏi Ada ở bên cạnh: “Nó sao thế? Bỗng nhiên mất trí nhớ à?”
Ada không phản ứng, từ lúc Phong Kính bước vào phòng bệnh, cô ấy đã thật sự mất trí rồi.
Ảnh đế Phong hàng thật giá thật! Bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế nhìn thấy ảnh đế Phong bằng xương bằng thịt! Người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh nữa!
Phong Nhã: “…”
Cô chợt nhớ ra Ada là fan của Phong Kính.
… Sao bên cạnh cô không có lấy một người bình thường thế này?
Phong Kính ngồi trên xe trở về phim trường, một lúc lâu tâm trạng vẫn không bình tĩnh nổi.
Vừa rồi lời Phong Nhã đã giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ của anh, nhưng tiếp đó anh còn phải đối mặt với một vấn đề khó khác.
Từ lúc anh và Giang Nhiễm gặp mặt, quen biết cũng mới hơn ba tháng, còn quá ngắn. Mặc dù anh không ngại nắm tay Giang Nhiễm cùng bước vào cung điện hôn nhân nhưng chắc chắn Giang Nhiễm sẽ cảm thấy quá nhanh.
Chuyện này không thể nóng vội được. Trong lòng Phong Kính tự nói với mình như thế.
Anh cầm di động, nhìn lịch sử trò chuyện với Giang Nhiễm, không kìm lòng được mà gọi cho cô. Giang Nhiễm vẫn đang để ý tin tức Phong Kính trên Weibo, thấy Phong Kính gọi điện tới, cô lập tức nghe máy: “Alo, Phong Kính à?”
“Ừ, anh đây.” Nghe thấy giọng nói của Giang Nhiễm, khóe miệng Phong Kính cong lên, “Anh mới từ bệnh viện ra, chị ổn rồi, em không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng Giang Nhiễm rất khâm phục Phong Nhã, cô ấy đăng bài viết Weibo dài như thế kia cũng cần dũng khí rất lớn.
“Đúng rồi, đồ anh gửi em đã nhận được chưa?”
Giang Nhiễm cầm điện thoại, mỉm cười tựa lưng vào ghế ngồi: “Vâng, em nhận được rồi, vừa mới đắp một cái mặt nạ trứng cá muối, hiệu quả thật sự rất tốt.”
“Em thích là tốt rồi.”
Michelle lái xe phía trước nhìn Phong Kính đang vui vẻ qua gương chiếu hậu, bây giờ trước mặt anh ta, ảnh đế Phong hoàn toàn không thèm che giấu nữa rồi, ôi ôi ôi.