Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 41: Quắn hoa



Chu Mịch nhìn chằm chằm vào bức hình trong điện thoại rất lâu.

Cô cảm thấy cảm giác mà bông hoa này đem lại cho người khác rất giống Trương Liễm, màu sắc nồng đậm mà rực rỡ, hình dáng sắc bén mà tinh tế, rất lãng mạn cũng rất thực tế.

Cô không biết phải phản ứng thế nào với việc này, rộng rãi cảm ơn sự chúc mừng của anh, hay là tiếp tục làm như không thấy.

Cũng không thể hiểu được Trương Liễm đặt hoa ở đó là có ý gì, là do cô đã thực hiện được lời ba hoa mà lúc đầu khoác lác trước mặt anh nên anh nói lời chúc như đã hứa hẹn, hay là chắc chắn cô sẽ thông minh đào sâu ý nghĩa của nó, sau đó loạn hết tim phổi như một đứa ngốc ở đây.

Chu Mịch gửi bức ảnh này và ảnh chụp màn hình ngôn ngữ hoa cho Hạ Diệu Ngôn, giọng điệu cố ra vẻ không có gì: [Bắt đầu rồi, anh ấy lại bắt đầu rồi.] 

Hạ Diệu Ngôn nhìn thấu chỉ bằng một mắt: [Khó chịu rồi, cô ấy lại khó chịu rồi.] 

Chu Mịch bỗng nhiên không biết nói gì: […..] 

Cô cào đầu hai cái: [Tao có thể làm thế nào, mới bình tĩnh lại được anh ấy lại đến chỉnh tao.] 

Hạ Diệu Ngôn trực tiếp gửi voice chat, gào to sự nôn nóng hận không thể thay cô lên sân khấu: “Anh ấy chỉnh mày, mày không thể chỉnh anh ấy à, cứ sợ trước sợ sau làm gì. Nếu tao là mày tao sẽ phản công lại. Lúc mày hẹn bạn tình đầu óc linh hoạt dám nói dám làm, sao đến quan hệ thực tế lại không xoay chuyển được vậy.”

Chu Mịch đeo tai nghe lên nghe hết, gõ chữ phản bác: [Tình dục với tình yêu không giống nhau có được không?] 

Hạ Diệu Ngôn nói: “Tao nói với mày, lập tức cài bức ảnh hoa này làm hình nền vòng bạn bè, sau đó không được nói một chữ nào cả. Anh ấy đặt hoa ở đấy quả thực là để chúc mừng mày, nhưng nhất định cũng tò mò phản ứng của mày. Mày không tỏ thái độ trực tiếp nào, anh ấy nhất định sẽ tìm manh mối trên tài khoản xã hội của mày, lần trước mày không phải nói Trương Liễm lén xem Weibo của mày sao, nhìn thấy mày cài đặt hình nền rồi nhất định cũng sẽ giống như mày bây giờ.”

Giọng điệu của cô ấy có ý cười tà ác: “Ôi trời… Bắt đầu nghĩ nhiều rồi, tâm tư sục sôi rồi, còn có chút vui vẻ.”

Chu Mịch trả lời: [Thật?] 

Hạ Diệu Ngôn lại gửi đến một đoạn voice chat dài 42 giây: “Không dám chắc chắn, nhưng tao kiến nghị mày thăm dò một chút. Thật sự không hiểu mày cứ né tránh làm gì, quá bị động rồi. Chủ động lên có được không! Anh ấy muốn mập mờ không rõ với mày thì mày mập mờ không rõ lại, anh ấy làm gì thì mày làm đấy, có gì học nấy, ba tháng sau sẽ thấy bản lĩnh thực sự. Mịch Mịch năng lực lĩnh ngộ của mày không kém, tên chó kia nhất định có hứng thú rất lớn với mày, hơn nữa không phải chỉ là hứng thú lên giường, anh ấy thực sự muốn lên giường còn không dễ sao? Lại bày hoa ra đấy để trêu chọc mày, phí công sức như vậy làm gì, trực tiếp không phản ứng là được rồi.”

Một lời mà đánh thức người trong mộng.

Chu Mịch bất động ngồi một lúc, lại trả lời Hạ Diệu Ngôn: [Thế bây giờ tao cài?] 

Hạ Diệu Ngôn không thể nhẫn nại: [Nhanh! Lên!] 

Chu Mịch bán tín bán nghi: [Anh ấy thật sự sẽ xem trang chủ vòng bạn bè của tao chứ?] 

Hạ Diệu Ngôn nói: [Phí lời, ảnh của mày hôm nay nói không chừng anh ấy đã lưu lại rồi. Vòng bạn bè của mày căn bản không đăng ảnh tự sướng, tấm ảnh nhân viên đó xinh như vậy, còn là thẻ công tác của công ty anh ấy, nói không chừng anh ấy cảm thấy trạng thái đó đăng lên là vì anh ấy, trước khi ngủ còn xem thêm mấy lần đó.] 

Chu Mịch: [???] 

Hạ Diệu Ngôn: [Đàn ông chính là như vậy, thật, tin tao, tuy rằng tao chưa yêu đương gì, nhưng tao ghét đàn ông mà, vậy nên hiểu rõ bọn họ đều là loại gì, cách đánh bại bọn họ là thấu hiểu bọn họ.] 

Chu Mịch nói: [Nếu như tao cài xong rồi mà anh ấy không đến tìm tao thì sao.] 

Hạ Diệu Ngôn cuối cùng cũng gõ chữ: [Vậy cũng bình thường, anh ấy đợi mày đi tìm anh ấy đấy. Tiếp tục kiên trì không tìm anh ấy, anh ấy sẽ không kiềm chế được đến tìm mày.

Sau cuộc hội ý, Chu Mịch chần chừ một lúc, quyết định thử theo cách mà Hạ Diệu Ngôn nói. Đổi khách thành chủ, không quanh quẩn nơi bờ biển mịt mờ, do dự không bước về phía trước nữa, mà mượn cơ hội này để đánh cược, quăng mồi câu này ra, cho dù không câu được hết toàn bộ bản đồ kho báu mà mình muốn, có thể giành một chiếc bình ước nguyện đựng tờ giấy rách cũng là có thu hoạch rồi.] 

Cô không do dự nữa, thêm một filter yêu thích cho tấm ảnh trong điện thoại, cắt thành tỉ lệ 1:1, sau đó đặt làm hình nền vòng bạn bè.

Tắm xong đi từ phòng vệ sinh ra, Chu Mịch cảm thấy tai mình không thoải mái cho lắm, thế là dừng lại ở hành lang, nghiêng đầu dụi nước ở bên trong ra, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Trương Liễm đi từ thư phòng ra.

Da đầu Chu Mịch căng lên, giống như đang nắm chặt cái cần câu, chuẩn bị giật cần bật cứ lúc nào.

Có lẽ anh cũng vừa tắm xong, tóc mái xõa tung che đi phần trán, thay một chiếc áo phông màu đen và quần thụng, chất liệu bông nhìn rất mềm mại thân thiện với da, cánh tay và một đoạn mắt cá chân nhỏ lộ ra đều rất sạch sẽ, gầy nhưng không yếu, vô cùng mạnh mẽ.

Bàn tay Chu Mịch dừng trên vành tai, ngây ngốc nhìn anh từ đầu đến chân, lại nhìn ngược lên.

Thật ra anh hợp với kiểu tóc để lộ vầng trán cao rộng hơn, như vậy nhìn mắt mày anh càng thâm thúy.

Có lẽ do ánh mắt cô quá trực tiếp, Trương Liễm không có biểu cảm gì liếc qua.

Đồng tử Chu Mịch vội lệch về một bên, đột nhiên lại nghĩ đến những lời dạy bảo của Hạ Diệu Ngôn, thế là bình tĩnh lại, nhìn thẳng về, tiếp tục làm như không có chuyện gì xoa tai.

Trương Liễm vẫn đang nhìn cô, nhưng anh không giống với cô, không hề có gợn sóng, không mang bất kì cảm giác nào.

Chỉ đối mắt trong giây lát, lại có một cảm giác ngầm hiểu không có lý do.

Nhịp tim Chu Mịch tăng nhanh hơn, thậm chí không tự chủ được mà đoán mò Trương Liễm có phải đã tiếp nhận tín hiệu trên vòng bạn bè của cô không, vậy nên mới cố ý đi ra để nhìn thấy cô, cũng để bị cô nhìn thấy.

Lúc đi qua cô, anh đột nhiên nói một câu: “Tăm bông ở cái tủ dưới bệ rửa mặt.”

Chu Mịch kinh ngạc trợn mắt, sau đó “Ồ” một tiếng.

Mùi hương trên người anh cũng phảng phất trong không khí xung quanh, là mùi muối biển trong suốt mát lạnh.

Đợi anh rời khỏi hành lang, Chu Mịch khẽ nhếch khóe môi, bước đi nhẹ nhàng chạy về tìm tăm bông.

Đứng trước gương xử lý sạch nước trong tai, Chu Mịch lại nhìn hai bông quắn hoa trong bình một lần nữa. Cô dùng ngón tay chạm vào đầu hoa, lại trượt xuống theo mép cánh hoa, xoa xoa phiến lá hình răng cưa, xác nhận nó sẽ không đâm người mới rút một bông trong đó ra.

Phần cuối cành hoa quả thực là đang ướt, cô rút giấy ra lau chùi một hồi, định dùng làm mồi nhử của cuộc quăng cần thứ hai.

Làm xong tất cả những chuyện này mà Trương Liễm vẫn chưa về phòng. Cô có hơi hiếu kỳ, thế là lặng lẽ bước ra hành lang.

Người đàn ông ngồi sau bàn trà, tay cầm điều khiển, đang mở ti vi.

Chu Mịch cất tay đang cầm cành hoa ra sau lưng, giấu mình đi như con mèo quan sát trong bóng tối.

Nhưng vẫn dễ dàng bị phát hiện.

Trương Liễm liếc mắt qua, tay cầm điều khiển cũng thuận thế buông xuống.

Cô gái như đóa tường vi leo ra khỏi hàng tre, phần da thân trên lộ ra vì vừa tắm gội xong mà trắng hồng như cánh hoa.

Trong phòng khách vang lên âm thanh giới thiệu lưu loát của bình luận viên, kèm theo sự ồn ào và sôi nổi trên sân cỏ và khán đài.

Chu Mịch ngây ra, trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng, hóa ra lại là cô tự mình đa tình, anh đi ra chỉ vì xem bóng đá mà thôi.

Sau khi im lặng đối mắt mấy giây, Trương Liễm hỏi: “Có chuyện sao?”

Chu Mịch thuận theo đưa cành hoa ra, lắc lắc: “Em thấy bông hoa này nhìn thật khác biệt, có thể lấy một bông để trang trí trong phòng không?”

Trương Liễm nói: “Em trang trí vòng bạn bè cũng có trưng cầu ý kiến anh trước đâu.”

Chu Mịch không lên tiếng, nhưng đã không khống chế được khóe miệng đang nhếch lên và gò má làm càn.

“Hả? Anh nhìn thấy rồi sao.” Cô vô tội giả ngốc, lý do đầy đủ: “Em thấy màu sắc và ngụ ý đều rất may mắn, thế là lấy làm hình nền.”

Môi Trương Liễm hơi nhếch lên: “Bây giờ còn được đằng chân lân đằng đầu, ngay cả vật thật cũng không bỏ qua.”

“Con người luôn có lòng tham mà.” Chu Mịch dùng cành hoa chỉ về sau người: “Không được thì em có thể để về lại.”

“Cầm lấy đi, vốn đã là của em.” Anh nói.

Vừa dứt lời, trong tivi đột nhiên truyền đến tiếng còi vào trận, một tiếng thật dài mà cũng mạnh mẽ.

Chu Mịch nổi da gà cả người, nghiêng đi: “Anh xem đi. Không làm phiền anh nữa, em về phòng đây.”

Trương Liễm: “Ừm.”

Khoảnh khắc quay đầu đi, Chu Mịch không còn kìm nén được nữa, thích thú cười trộm nhăn cả mặt lại.

“Chu Mịch.” Đằng sau truyền đến giọng nói của anh.

Chu Mịch vội duỗi thẳng khóe môi, quay đầu lại: “Sao vậy?”

Người đàn ông vẫn đứng ở đó, nhìn không chớp mắt: “Ngủ ngon.”

Chu Mịch cảm thấy phần cơ trên mặt mình đều hợp lực dồn sát vào một cảm xúc gọi là “Vui sướng”: “Ồ, ngủ ngon.”

Chu Mịch nhảy chân sáo về phòng, vùi mình vào đệm giường, giống như rơi vào một đám mây màu hồng rộng lớn, cô lăn trái lăn phải mấy lần mới giơ cao điện thoại nhìn lại hình nền vòng bạn bè của mình.

Bông hoa có hình dạng kỳ lạ làm vòng bạn bè vốn đầy hơi thở thiếu nữ của cô già hơn bốn mươi tuổi.

Vậy thì sao chứ.

Cô xác nhận được một điều.

Trương Liễm quả nhiên đang để ý tới cô.

Rất thường xuyên, rất tỉ mỉ chú ý cô, anh quan tâm cô, còn quan tâm cô hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Cô chụp màn hình giao diện vòng bạn bè, lại đi quấy rối anh: [Người bình thường thật sự sẽ đi tra hàm ý của loài hoa xấu xí này sao?] 

Bên kia trả lời rất nhanh: [Vậy nên nó chỉ đến tay của em.] 

Chu Mịch ngồi dậy trả lời: [Nếu em cũng không hiểu thì sao.] 

Đối phương trả lời: [Em sẽ không.] 

Chu Mịch nói: [Tự tin như vậy sao?] 

Trương Liễm trả lời: [Là tin tưởng em.] 

Một tay Chu Mịch xoa xoa gò má đã cười đến tê cứng: [Anh có thể tập trung xem bóng đá được không, cứ nói chuyện là rất không tôn trọng mọi người đang dốc sức chạy cướp bóng trong tivi đấy.] 

Anh nói: [Bóng đá chỉ là lời dẫn.] 

Chu Mịch cuộn chân lại, chống cằm vào đầu gối, muốn coi nó như một giá đỡ, mới không để nước đường đầy trong đầu mình không cẩn thận tràn ra.

Cô hiếu kỳ: [Vậy chính văn thì sao?] 

Trương Liễm trả lời: [Đối phương đang nhập.] 

Chu Mịch hoàn toàn quên mất quản lý biểu cảm là thứ gì, cả người như đang nhẹ nhàng bay lên: [Em muốn phần kết cục rồi.] 

Trương Liễm nói: [Được, không còn sớm nữa.] 

Chu Mịch nói: [Hay là viết thêm một lúc đi, số chữ hình như hơi ít.] 

Trương Liễm: [Cũng được, suy cho cùng cũng đã một tuần không hạ bút rồi.] 

Chu Mịch nói: [Anh phiền thật.] 

Trương Liễm nói: [Lần sau không được nói những lời như vậy nữa.] 

Chu Mịch: [Em nói gì chứ?] 

Trương Liễm: [Em biết là gì.] 

Chu Mịch bắt đầu giả não cá vàng: [Hình như em quên rồi.] 

Trương Liễm không cho qua chuyện này: [Anh không hề kinh khủng như em nghĩ.] 

Xoang mũi Chu Mịch nghẹn lại, lập tức tràn ra vị chua xót nhàn nhạt: [Lần trước anh nói chuyện cũng không dễ nghe, em nghĩ anh như vậy thì làm sao chứ.] 

Trương Liễm không trực tiếp chỉ ra: [Anh thừa nhận lần trước có phần là do tức giận. Nhưng em nghĩ anh như vậy, thật ra cũng đang hạ thấp bản thân mình. Đừng có tự coi nhẹ mình, Chu Mịch.] 

Anh lại nói: [Anh chưa từng nhắn tin nói chuyện với ai lâu như vậy.] 

Trái tim Chu Mịch run rẩy nặng nề: €Vậy thì anh cứ gọi điện trực tiếp là được rồi, em cũng không phải là không biết nói chuyện.] 

Trương Liễm: [Nói chuyện bằng tin nhắn có thể giúp em tự tại hơn một chút, chỉ là độ khó của việc phán đoán cảm xúc sẽ khó hơn.] 

Vành mắt Chu Mịch hơi trướng, cô nhanh chóng chớp mắt hai cái, không do dự ấn nút gọi đi.

Đối phương lập tức nhận máy.

Chu Mịch vừa định mở lời, Trương Liễm đã nói: “Đợi một lát, anh tắt tivi đi.”

Chu Mịch nhân cơ hội này hít một hơi, lồng ngực cô lại căng tràn, nước biển mặn chát là một loại sắc điệu phức tạp hơn, có màu xám trì, có màu hồng đào, cũng có màu xanh cỏ rêu.

Âm thanh nền biến mất hoàn toàn, người đàn ông nói: “Được rồi.”

Chu Mịch nuốt nước bọt, sửa lại âm sắc và ngữ khí: “Anh có thể phán đoán được cảm xúc bây giờ của em không?”

Trương Liễm không lập tức trả lời, chỉ nói: “Nói thêm một câu nữa.”

Chu Mịch bắt đầu đùa dai, đếm số chỉ trong một hơi cực nhanh như một bạn nhỏ: “Một hai ba bốn năm sáu bảy tám!”

Anh lại không cười, giọng nói càng nghiêm túc hơn: “Nếu bây giờ anh ở bên cạnh em, nhất định sẽ ôm lấy em.”

Hình như thật sự có một cụm sáng chỉ chăm sóc cho riêng cô, lại như thật sự được ôm vào trong lòng, nguồn nhiệt vô hình bao trùm từ đầu đến chân Chu Mịch.

Cô chậm rãi vuốt ve đường môi, một hồi lâu vẫn không nói chuyện, qua một lúc mới khởi động: “Bây giờ anh còn đang ở phòng khách không?”

Trương Liễm nói: “Có.”

Chu Mịch không tự chủ được lẩm bẩm: “Thế anh có thể ngồi ở đó đừng động đậy được không?”

“Được.”

Cô nhanh chóng tụt xuống giường, lại gấp gáp đi dép lê: “Em muốn qua đó ôm anh một lúc, hoặc là được anh ôm một lúc.”

Anh nói: “Mau qua đây.”

Chu Mịch ngắt điện thoại, mở cửa, cô chạy thẳng về phòng khách, váy ngủ bị không khí lấp đầy như bông dạ lan màu vàng.

Trương Liễm thật sự vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẻ mặt trầm lặng nhìn cô, anh thật sự đang đợi cô.

Tầm mắt đang chìm xuống, đang nghiêng ngả, đang đổ mưa, Chu Mịch có hơi lóa mắt, nhất thời trì trệ tại chỗ.

Trương Liễm hình như không muốn đợi nữa, anh đứng dậy đi qua, trực tiếp nhẹ nhàng ôm cô lên.

Giống như bản năng dựa vào nhau của koala và cây bạch đàn, Chu Mịch gần như là kẹp lấy eo anh theo phản xạ có điều kiện, giọt nước ngưng tụ thành ngôi sao, trong lòng anh có một vũ trụ không trọng lực.

Trương Liễm đưa cô về lại sô pha, để cô ngồi lên chân mình.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

Máu nóng của Chu Mịch sôi trào từ đầu xuống chân, tâm tình kích động, mỗi một lỗ chân lông đều đang hô hấp, đang phập phồng. Vẻn vẹn chỉ vì bị anh nhìn như vậy.

Một tay Trương Liễm ôm má cô, dùng ngón cái khẽ lau đi vết nước dưới mắt cô, sau đó không nói chữ nào, phủ người về phía trước, hai tay đan lại sau lưng cô, trong thoáng chốc như được nạp đạn, anh siết chặt cô trong lồng ngực mình.

Không một kẽ hở.

Anh hít thật sâu nơi mái tóc hơi ẩm của cô.

Bờ vai người đàn ông rất rộng, tư thế này lại quá sâu quá dùng sức, khiến cho cái ôm này không chỉ là chồng lên nhau, càng giống như một loại chìm đắm, một loại bới sâu lẫn nhau, chặt chẽ như vậy, lại hiền hậu như vậy, thế giới bị ép lại chỉ còn nhỏ bằng cái ôm của anh, an toàn đến nỗi chỉ còn chỗ cho một mình cô dung thân. Chu Mịch vùi vào vùng cổ anh, hoàn toàn bị bao bọc bởi hơi thở như gió biển của anh, cô khép mí mắt lại, cảm nhận nhịp tim hỗn loạn đang từ từ trở nên tĩnh lặng, giống như trăng khuyết chìm vào trong nước biển đêm hè, ôn hòa đến mức không còn muốn đón hừng đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.