Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 54: Biến đổi lớn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Mịch khóc nức nở chạy băng băng ra ngoài, trước khi dập cửa cô nghe thấy dì Trần lớn giọng gọi cô một tiếng, sau đó lập tức bị ngăn cách ở xa.

Nước mắt như máu trong tim, không thể khống chế được chảy khắp mặt, thấm vào làm làn da vừa đau vừa căng chặt. Cô chỉ có thể không ngừng dùng hai tay lau mắt, nếu không căn bản không thể nhìn thấy đường.

Thang máy đi xuống giống như cái thùng nước màu bạc khô cạn, làm người ta ngạt thở.

Chu Mịch sắp quên mất bản thân một tiếng trước còn thoải mái đến mức nào, như cá gặp nước, hận không thể nhảy một điệu múa đơn.

Chạy ra khỏi đại sảnh, gió đêm hơi lạnh phả đầy trước ngực, nhiệt độ nóng bừng trên mặt mới chầm chậm tan đi.

Nước mắt bị gió thổi bớt đi vài phần, Chu Mịch hít thở thật sâu, lại dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt dưới cằm.

Cô tiếp tục thút thít chuyển động hai chân, nhưng lại không biết nên đi đâu, hoàn toàn không có điểm đến. Khu tòa nhà của Hoa Quận giống như kiếm trận thủy tinh cao chót vót, nửa bước cũng khó đi.

Bóng cây lay động, đài phun nước trung tâm cách đó không xa ngập tràn màu sắc, còn có âm nhạc truyền đến.

Có một gia đình hình như đang hóng mát, đi dạo ở bên này, nam nữ già trẻ, còn bé trai chân dẫm lên xe thăng bằng màu đen, kêu lên u oa vô cùng vui vẻ.

Chu Mịch khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình lúc này dọa người như thế nào, cô chọn đi đường vòng.

Huyên náo dần dần xa mất.

Cô rẽ vào một con đường nhỏ mà mình chưa từng đi qua, đèn đất giống như từng cây nấm trắng nõn phát sáng, chiếu sáng thực vật ở quanh mình.

Chu Mịch nhìn xung quanh, xác nhận gần đó trống không không có một người, tầm mắt lại trở nên mơ hồ, mưa rào lại kéo đến.

Cô đặt mông ngồi xuống mép hàng cây, cuối cùng cũng yên tâm che gương mặt mình đi, để bản thân khóc đứt hơi, hoàn toàn sụp đổ.

Đột nhiên, mắt cá chân cảm thấy mát lạnh, có cảm giác mềm mại sượt qua chân cô.

Chu Mịch sửng sốt, nghe thấy giọng điệu quát mắng hơi gấp gáp: “Nako, trở về!”

Chu Mịch ngẩng phắt mặt dậy.

Mà đối phương cũng mượn ánh đèn nhìn rõ mặt cô, cũng kinh ngạc gọi tên cô: “Chu Mịch?”



Chu Mịch hoảng loạn thu ánh mắt lại, qua loa lau đi gương mặt ướt đẫm vì khóc.

Quý Tiết rút một túi giấy nhỏ ở trong túi quần ra, lấy hai tờ giấy cong người đưa cho cô.

Chu Mịch nhận lấy, thấm nước mắt trên khóe mắt từng chút một, giọng mũi ồm ồm: “Không có gì.”

Lại liếc nhìn chú beagle đang cụp tai bên chân anh ấy, mím môi hỏi thăm: “Ruru không xuống sao?”

Cô nhóc thè lưỡi ra, dáng vẻ không lo không sầu, thật làm cô ngưỡng mộ hết sức.

Quý Tiết trả lời: “Nó bị bọ ve cắn vào chân sau, ở nhà dưỡng thương.”

Chu Mịch “Ừm” một tiếng, trong đầu loạn cào cào, căn bản không có cách nào tìm một chủ đề nói chuyện cho bớt tẻ ngắt, cũng không biết làm gì mới có thể cứu vãn tình trạng quẫn bách lúc này.

Bầu không khí tĩnh mịch một lúc.

Quý Tiết không hỏi gì cả, chỉ cúi nhìn nói: “Có muốn cùng dắt chó đi dạo không?”

Đôi mắt đỏ bừng của Chu Mịch nhìn qua, gật gật đầu.

Cô nắm chặt khăn giấy đứng dậy, động tác cơ thể có hơi yếu ớt. Quý Tiết giơ tay ra: “Đưa khăn giấy cho tôi đi, tôi giúp cô vứt.”

Chu Mịch đưa cho anh ấy.

Quý Tiết thấy bên cạnh không có thùng rác, thế là thu khăn giấy hơi ẩm vào trong tay, đưa cả túi giấy trước đó cho Chu Mịch.

Chu Mịch nắm trong tay, cổ họng nghẹn lại, khẩu khí lại cố gắng ngoan cường: “Tôi không khóc nữa.”

Quý Tiết cong môi rất khẽ, không vội đi ngay, chỉ thu ngắn dây dắt chó lại, để Nako đến trước mặt mình, đứng giữa hai người: “Hôm nay có thể cho cô sờ Nako một cái.”

Chu Mịch ngây ra: “Hả… Có thể sao?”

Quý Tiết: “Ừ.”

Anh ấy cúi đầu gọi chó: “Nako, ngồi xuống.”

Beagle tai lớn lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Quý Tiết lại quay đầu nhắc nhở Chu Mịch: “Sờ đi.”

Chu Mịch nói: “Có thể sao?”

Quý Tiết nói: “Ừ, tính cách của Nako ôn hòa hơn Ruru một chút.”

Chu Mịch ngồi xổm xuống, giơ tay chầm chậm tiếp cận cái đầu của nó, mà Nako như cảm giác được, chủ động sáp lại cọ vào lòng bàn tay cô, bộ lông êm dịu có sức chữa lành kinh người.

Chu Mịch mỉm cười, hít mũi hai cái, vui mừng đến nỗi không thể tin được ngẩng đầu nhìn Quý Tiết, đợi anh ấy hơi hếch cằm ra hiệu cô tiếp tục, cô mới yên tâm phủ tay lên, dùng lực xoa nhẹ.



Dưới lời mời chân thành của Quý Tiết, Chu Mịch trở thành người cầm dây mới.

Quý Tiết yên lặng đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng cô hỏi một câu anh ấy mới trả lời.

Ánh mắt Chu Mịch chuyên chú dính lên người Nako đang ngửi loạn xung quanh, cảm xúc hoàn toàn được chuyển đi: “Nó nghe lời quá, không kéo dây chạy loạn.”

Quý Tiết nói: “Ừ, Ruru có lúc sẽ điên cuồng chạy kéo dây, nhưng Nako thì không.”

Hai người lại đi đến chỗ đài phun nước đó, gia đình vừa nãy đã không thấy đâu rồi.

Bọt nước rực rỡ đột nhiên phụt lên cao, lấp đầy không khí bằng ánh sương mù mượt mà, sau đó lại tản ra bốn phương tám hướng.

Chu Mịch mở tay trái ra, cảm nhận hơi nước mát mẻ.

Quý Tiết liếc nhìn đôi mắt phản chiếu đài phun nước lóng lánh của cô, học theo cô làm động tác y hệt.

Vì có bầu không khí ảnh hưởng, tư duy của Chu Mịch hoàn toàn bình tĩnh lại, có lẽ có thể nói là kết băng, không vui không giận, cũng không thấm nỗi buồn.

Cô muộn màng nói lời cảm ơn và xin lỗi với Quý Tiết: “Cảm ơn anh, không ngờ như vậy rồi cũng có thể gặp được anh, hôm nay tôi thật sự quá…”

Cô không tìm được tính từ thích hợp.

Quý Tiết cười cười, tiếp lời cô: “Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp được cô.”

Anh ấy lại nhìn tòa nhà cao tầng phía trước: “Một mình cô chạy ra ngoài lâu như vậy rồi, có phải quay về không?”

Như một câu thần chú xuyên tim có lực sát thương cực mạnh, Chu Mịch đột nhiên đau đến mức hơi méo miệng.

Quý Tiết hoảng hốt trong khoảnh khắc thần sắc cô thay đổi, vội vàng nói: “Tôi chỉ hỏi thôi, cô muốn ở bên ngoài bao lâu cũng được, dù sao tôi cũng không có việc gì.”

Chu Mịch kéo khóe mắt, kìm lại cảm giác cay cay đang trào lên, sợ lại thất thố trước mặt khách hàng một lần nữa.

Cô trả lại dây kéo cho anh ấy: “Hay là anh trở về nhà trước đi, tôi đi dạo một lúc nữa sẽ về.”

Quý Tiết nhận lấy: “Cô cầm điện thoại ra không, người nhà có tìm cô không?”

Chu Mịch phản ứng lại, rút điện thoại vừa nãy bị cô tắt âm ở trong thang máy từ trong túi bên ra.

Quả nhiên bên trên có gần mười cuộc gọi nhỡ, có của Trương Liễm, cũng có của mẹ, xoang mũi cô lại cay cay, lựa chọn cuộc gọi gần nhất để gọi lại.

“Mẹ tôi gọi điện cho tôi rồi,” Cô lắc lắc điện thoại, giải thích với Quý Tiết: “Tôi nói với bà ấy một tiếng.”

Quý Tiết gật gật đầu.



Chào hỏi với Quý Tiết xong, Chu Mịch đi sang một bên, gọi lại cho mẹ.

Bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, vốn cô tưởng rằng mẹ sẽ mắng một trận, đã rụt cổ lại chuẩn bị trước, nhưng không ngờ mẹ lại bình tĩnh không thể tin được.

Cho dù bà còn gọi cả tên cô: “Ở đâu đấy, Chu Mịch.”

Chu Mịch nói sự thật: “Còn ở bên trong tiểu khu bên này.”

Có một khoảng trống mẹ không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Trái tim Chu Mịch mơ hồ cảm thấy đau, gọi một tiếng rất khẽ: “Mẹ…”

Giọng của mẹ làm cô yên tâm đến nỗi muốn rơi lệ: “Trong điện thoại Trương Liễm đã nói với mẹ rồi, gọi xe về nhà trước đi đã.”

Chu Mịch không biết Trương Liễm miêu tả cảnh Bad Ending của lời nói dối và trò khôi hài này với mẹ thế nào.

Nhưng nghe giọng bà so với tối hôm qua như hai người khác nhau, có sự thất vọng, suy sụp, chán nản dễ thấy.

Chu Mịch không có cách nào xem nhẹ sự chuyển biến trong cảm xúc của mẹ, trái tim đau muốn nứt ra.

Gác lửng trong không trung cuối cùng cũng vỡ vụn.

Tất cả đều đổ về một bên tồi tệ nhất kém cỏi nhất, cô lại chỉ có thể dùng cách chạy trốn để xử lý, hơn nữa còn đứng đực trong màn đêm, trơ mắt mà nhìn, im lặng mà nghe, không còn cách nào ngụy trang và giả tạo nữa.

Cô khổ sở hít một hơi, đi đến bên cạnh Quý Tiết: “Anh về nhà với Nako trước đi, một lúc nữa tôi cũng gọi xe trở về.”

Nói xong cô sững sờ tại chỗ, mắt trừng lớn, sợ hãi vì mình không cẩn thận đã buột miệng phạm phải sai lầm lớn.

Quý Tiết lại không lộ ra một tia khác thường nào, chỉ nhấc tay chỉ về một phía: “Cô có tiện đợi tôi ở ngã tư kia không? Nhiều nhất là mười phút.”

Chu Mịch nhìn qua theo, không hiểu ý anh ấy.

Ánh mắt Quý Tiết trong trẻo sạch sẽ: “Tôi đưa Nako về trước, sau đó lấy xe đưa cô.”

Ánh mắt Chu Mịch nghi hoặc mà hơi xao động, cuối cùng không nhịn được hỏi ra: “Anh không phát hiện… Có chỗ nào không đúng sao?”

Quý Tiết mỉm cười: “Tôi biết chứ.”

Chu Mịch kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ấy.

Quý Tiết vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu không sợ hãi: “Cô ở cùng với ông chủ của các cô đúng không.”

Cổ họng Chu Mịch nghẹn lại, tim đập như sấm.

Quý Tiết không dừng lại ở chủ đề này lâu, trở về chủ đề trước đó: “Đợi tôi một lát đi, muộn lắm rồi, tôi đưa cô về.”

Chu Mịch không chớp mắt nhìn anh ấy, tay phải vô thức nắm thật chặt điện thoại, không nói gì nữa.



Khi nhận được điện thoại báo bình an của mẹ Chu Mịch, Trương Liễm mới quay vô lăng, lái xe về tiểu khu.

Sau khi dừng xe ở trong gara, anh không lập tức xuống xe lên tầng luôn, chỉ ngồi trong bóng tối, rút điện thoại ra, nhìn cuộc điện thoại gần nhất.

Tên của Chu Mịch trong danh bạ của anh từ đầu đến cuối đều không đổi.

Điện thoại gọi cho cô cô không nhận một cuộc, đương nhiên cũng không gọi lại một lần.

Trương Liễm thoát ra, ấn tắt điện thoại, xuống xe.

Về đến nhà, dì Trần sốt ruột không đợi được đi lên đón, hỏi thăm tình hình của Chu Mịch.

Trương Liễm nói: “Về nhà rồi.”

Nói xong thì đi vào phòng rửa mặt.

Di Trần lúc này mới yên tâm, dừng ở bên ngoài nói: “Trương tiên sinh, tôi đi làm nóng lại bữa tối trước, có hai món có thể ăn nóng cũng có thể ăn lạnh, mỗi kiểu đều có vị khác nhau, cậu muốn ăn thế nào…”

Trương Liễm chăm chú rửa tay, anh chà sát rất lâu, ban đầu còn chú ý lắng nghe, sau đó lại nhìn chằm chằm bọt xà phòng dày mịn đến thất thần, không nghe được bất cứ động tĩnh nào ở xung quanh nữa.

Thấy anh không đáp lời, dì Trần chỉ có thể rời đi trước, rẽ vào phòng bếp.

Một lúc lâu sau, mi tâm của Trương Liễm dãn ra, rửa sạch hai tay, tầm mắt lại quét qua bình hoa cúc nhỏ cánh trắng nhị vàng ở bên cạnh,

Trương Liễm đi đến phòng bếp uống nửa cốc nước, lại ngồi về bàn ăn dùng bữa.

Dì Trần vẫn còn sợ hãi vì màn tranh chấp kịch liệt tối nay của hai người, nhưng lại không tiện nói thẳng, vậy nên quanh co lòng vòng ở một bên nói: “Trương tiên sinh, hoa tươi hôm nay cậu mang về nhà tôi cắm vào bình hoa và thêm thuốc giữ tươi rồi, bánh ngọt tôi cũng cất trong tủ lạnh, nếu ngày mai cậu cần tôi có thể trát lại cho cậu, bảo đảm giống y hệt lúc mới mua về.”

Trương Liễm nhìn bà một cái, không đáp lời.

Trở về phòng ngủ, bên trong vẫn còn giữ nguyên trạng, đồ dùng của con gái toàn bộ đều được đặt ở chỗ cũ, con cừu lông xù màu trắng trên đầu giường, sạc điện ma pháp trận màu hồng trên tủ, máy làm ẩm bỏ túi không có đầu, đôi airpod từng bị anh chế nhạo vì hộp đựng ghi “sớm ngày nghỉ hưu” ở bên cạnh gối.



Từng nét hoa văn đều được giữ nguyên.

Nhưng tất cả đều có sự thay đổi lớn.

Trương Liễm quay đầu lại, một tay cầm hộp nhẫn màu đỏ trên bàn lên.

Anh mở nó ra, cuối cùng cũng thật sự quan sát cẩn thận chiếc nhẫn màu bạch kim trong đó. Ngón trỏ và ngón cái anh móc vào, rút nhẫn ra, là một kiểu dáng rất đơn giản, viên kim cương khiêm tốn đang lóe sáng.

Anh quay trên đầu ngón tay nhìn thêm một hồi nữa, đột nhiên chú ý đến dòng chữ nhỏ được khắc ở bên trong, kiểu chữ được chọn là chữ viết tay nghệ thuật.

Trương Liễm cầm lại gần, cẩn thận phân biệt chữ tiếng Anh trên đó.

Đồng tử anh hơi nheo lại.

Đó là một cụm từ tự tạo ra, đến từ suy nghĩ kỳ diệu sinh động mà đầy ý thơ của cô gái: “Mi’s Poet.”

Ánh mắt Trương Liễm dừng lại trên đó một hồi lâu. Cuối cùng lồng ngực anh phập phồng một hồi lâu, nhét nhẫn vào lại trong hộp, đóng nắp hộp lại.

Tác giả có lời muốn nói:

“Nhà thơ của Mịch Mịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.