Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 55: Tốt đẹp và vỡ vụn



Chiếc nhẫn chỉ tồn tại trên tay Trương Liễm một ngày.

Ngày hôm sau khi Chu Mịch đến công ty đi làm như bình thường, đề tài câu chuyện của đồng nghiệp đã chuyển sang những thứ khác. Cô nhìn thấy Đào Tử Y ở trong nhóm cầu nguyện rất thành kính: Chỉ cầu mong đó là một vật trang trí, nếu không tôi không còn động lực để tiếp tục để làm việc cho Austar nữa hu hu hu.

Công ty từ trước đến giờ đều không thiếu những người phụ nữ mê luyến Trương Liễm.

Một giám đốc cấp cao thần bí, anh tuấn, không có gì để xoi mói mãi mãi sẽ không đánh mất sức hút, tồn tại của anh chính là vật trang trí được ông trời ưu đãi, là một ngôi đền trong khu rừng xám xịt trầm mặc của đám thú, phù hợp để những cô gái ngưỡng mộ cái mạnh tôn thờ trong tim.

Trong những bữa ăn liên hoan và cuộc nói chuyện nhóm trước đây, Chu Mịch thỉnh thoảng sẽ nghe được các loại khoảnh khắc mị lực hấp dẫn hay tin tức đào hoa của Trương Liễm.

Nhưng sẽ không có ai biết, cô cũng đã từng… là một tên vô danh tiểu tốt được trải qua những điều đó.

Nếu như đây là một cuốn truyện tiểu sử, cô nghĩ, có lẽ cô chỉ được khái quát bằng một câu “Anh từng có một khoảng thời gian bí mật dây dưa với một cô gái cấp dưới”.

Còn không xứng với tính từ tinh tế tỉ mỉ như “Vô tật nhi chung”*, cũng sẽ bị độc giả lướt qua thật nhanh.

(*Hình dung một chuyện kết thúc mà không có nguyên do gì.)

Hôm nay Chu Mịch đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn giống như một nữ học bá kín tiếng.

Diệp Nhạn có hơi bất ngờ, hỏi cô làm sao vậy.

Chu Mịch chỉ vào mắt trái nói mắt mình không thoải mái, không biết là bị lẹo hay viêm kết mạc.

Diệp Nhạn nhìn hợp đồng trong tay, không quên quan tâm: “Thật sự không chịu được thì đi khám xem sao, bệnh viện Nhân dân cách đây cũng không xa.”

Chu Mịch cảm kích cong môi, nói không cần.

Hộp sô-cô-la Trương Liễm tặng cô vẫn được đặt trên góc bàn, chưa ăn hết, cô rất yêu quý, một ngày chỉ ăn một viên, còn giữ lại viên trái tim trắng mà mình thích nhất đó lại cuối cùng.

Cô quý trọng tất cả những gì mà anh tặng cô.

Chu Mịch mở Wechat ra, cô đã hủy ghim Trương Liễm, anh rất nhanh đã bị chôn vùi bởi vô số cuộc nói chuyện công việc, biến trở lại thành một cái tên mạng không quan trọng, sẽ không bao giờ có điểm giao nhau nữa.

Điều không thể ngăn cản được chính là, cho dù không nhìn thấy tên anh, khoảnh khắc đăng nhập vào app cô vẫn sẽ cảm thấy trái tim co rút đau đớn.

Nỗi đau khổ này rất mờ mịt.

Chiếm trọn mọi khoảng trống, nhưng cũng không đến nỗi lúc nào cũng hiện hữu, chỉ là đơn thuần một khoảnh khắc nào đó sẽ làm người ta đột nhiên muốn khóc.

Không liên quan đến trái tim thiếu nữ bị vỡ tan, là luồng gió thành từng mảng bị khoét rỗng.

Tối hôm qua một mình cô nghiêng người cuộn mình trên chiếc giường nhỏ ở nhà, giống như sắp bị chết cóng, hàm răng cắn chặt lại, bờ vai run rẩy rơi nước mắt gần cả một đêm.

Mẹ không trách móc cô một câu nào, bởi vì khi Trương Liễm nói chuyện với bà, anh ôm vào tất cả trách nhiệm, mà cô hoàn toàn là bên bị hại đúng nghĩa.

Chu Mịch quanh co lòng vòng một hồi mới biết Trương Liễm nói với mẹ anh vẫn luôn là một người theo chủ nghĩa không kết hôn ngầm, bố mẹ đều không biết sự tình, lúc đó bởi vì thích Chu Mịch sợ phải chia tay mới lừa cô và gia đình hai bên, nhưng chuyện đã đến mức này, anh vẫn cảm thấy mình không thể làm lỡ cô được nữa.

Mẹ nói trong điện thoại nghe anh bình tĩnh mà dối trá.

Sau đó lại không thể tin được tránh mắng một trận, đưa ra kết luận: “Mẹ mới không tin đâu, một chàng trai đang yên đang lành, sao đột nhiên lại không muốn kết hôn chứ, nói một đằng làm một nẻo, lần trước đến nhà vẫn còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại lật lọng rồi, mẹ thấy chính là mượn cớ, ở cùng nhau một thời gian là hối hận rồi, không môn đăng hộ đối chính là không được, người chịu thiệt vẫn là chúng ta…”

Lời mắng chửi hùng hổ của mẹ im bặt sau khi thấy con gái mặt đầy nước mắt.

Chu Mịch không muốn nhớ lại một màn nhốn nháo hoảng loạn, lại tồi tệ đến cực điểm của tối hôm qua nữa, cô hít sâu một hơi, xách túi đi theo Diệp Nhạn rời khỏi công ty.

Hôm nay họ phải đến nơi quay phim để theo dõi việc quay chụp cho hộp đồ ăn nhẹ Tết Đoan Ngọ.

Khi sắp đi qua phòng làm việc của Trương Liễm, cửa phòng được mở ra, Chu Mịch chỉ liếc một cái, trái tim đột nhiên lại đau như bị xé rách.

Cô phải dùng cả miệng và mũi để điều chỉnh hơi thở, sau đó nhìn thẳng mà đi qua.

Bọn họ gọi xe đi đến đó.

Trong studio, Chu Mịch bất ngờ gặp được Quý Tiết.

Dựa theo tầng cấp của anh ấy, rất nhiều chuyện anh không cần đích thân đi làm, nhưng hình như anh ấy là người cẩn thận và có lòng nhẫn nại kinh người đối với công việc.

Chỉ có thể nói nhan sắc cao con người cũng can đảm, hôm nay Quý Tiết mặc một chiếc áo phông in hình bông hoa màu hồng lớn, chắc là một mẫu hợp tác của nghệ thuật gia nào đó, rất hút mắt, nhưng mặc trên người anh ấy lại vô cùng hợp, có thể làm làm nền cho nụ cười anh càng có cảm giác rực rỡ ngày xuân hơn.

Cô ở đằng sau leader chào hỏi hữu nghị với anh ấy, Quý Tiết mỉm cười, nói: “Lần đầu tiên thấy cô đeo kính.”

Chu Mịch ngại ngùng đẩy đẩy gọng kính.

Diệp Nhạn trêu chọc một cách thích hợp: “Hai người hình như từng gặp rất nhiều lần rồi nhỉ.”

Quý Tiết nhìn cô ấy: “Cũng không được mấy lần.”

Diệp Nhạn cười, học theo giọng điệu của một MC nữ nào đó: “Thật sao, tôi không tin.”

Quý Tiết dẫn bọn họ vào bên trong, hỏi họ có muốn cà phê không.

Diệp Nhạn thụ sủng nhược kinh, không tin được lắc lắc đầu: “Sao mà cảm giác như chúng tôi mới là bên A thế.”

“Đã mua hết rồi, sao lại thiếu của hai người được.” Quý Tiết vẫn cười.

Chu Mịch rất khâm phục cách đối nhân xử thế khéo léo của Diệp Nhạn, đối diện với bên A có tính cách hay thái độ đều rất tốt như Quý Tiết, cô ấy sẽ bước vào chế độ kết bạn bè, nhưng trước mặt khách hàng nào rõ ràng rất khó tiếp xúc, cô cũng sẽ cẩn thận chặt chẽ, cân nhắc từng câu chữ.

Khi Quý Tiết đưa cốc cà phê giấy chưa mở ra cho Chu Mịch, Diệp Nhạn biết điều tìm cớ rời khỏi chỗ, đi đến bên cạnh thợ chụp ảnh.

Chu Mịch nhấp một ngụm, phát hiện son môi của mình dính một chút lên miệng cốc giấy màu trắng, lại để thấp cốc xuống, dùng ngón tay khẽ lau đi vết nhỏ màu đỏ đó.

Quý Tiết để ý đến động tác nhỏ mà cô cho là không có ai biết đó: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Chu Mịch ngẩng đầu nhìn anh ấy, không phủ nhận: “Ừ, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”

Quý Tiết nói: “Tối hôm qua cô đã cảm ơn rồi.”

Chu Mịch lại “ừ” một tiếng, không có cách nào ngăn bản thân rơi vào trầm mặc một lần nữa.

Đôi mắt của Quý Tiết khác rất nhiều so với Trương Liễm, đen trắng rõ ràng, cảm xúc cũng cụ thể.

“Buổi trưa có lịch trình gì không?” Anh ấy đột nhiên hỏi.

Chu Mịch nói: “Phải về nhà một chuyến.”

Quý Tiết hỏi: “Mấy giờ đi?”

Chu Mịch liếc nhìn tiến độ ở bên đó: “Chắc là khoảng mười hai giờ.”

Quý Tiết nói: “Tôi có thể thuận đường đưa cô đến tiểu khu nhà cô, có thể tiết kiệm một chút thời gian, cô không đồng ý cũng không sao.”

Chu Mịch cân nhắc một lúc: “Được thôi.”

Quý Tiết mỉm cười.

Sắp đến giữa trưa, Quý Tiết đưa hai người về công ty trước, trên đường Chu Mịch báo cáo một tiếng với leader nói buổi trưa phải về nhà có chút việc, Diệp Nhạn ngạc nhiên liếc nhìn ghế lái, nhưng không hỏi thêm lý do cụ thể.

Diệp Nhạn xuống xe dưới tòa nhà Cửu Lực.

Đợi đến khi trong xe chỉ còn lại hai người, Chu Mịch nắm chặt dây túi bằng da màu nâu, nói lên nghi ngờ quấy rầy cô từ tối hôm qua: “Tại sao anh lại biết… chuyện này?”

Quý Tiết còn không suy nghĩ, rất nhanh đã đưa ra câu trả lời: “Có lẽ là trực giác. Sau lần chạm mặt ông chủ cô.”

Chu Mịch kinh ngạc hé mở hai môi: “Cái này cũng có thể cảm giác được sao?”

Giọng điệu Quý Tiết như đang trêu đùa, nhưng không ngả ngớn: “Có lẽ vậy?”

“Được thôi…” Chu Mịch hạ thấp âm điệu.

Quý Tiết lại nói: “Lúc đầu tôi đoán cô được…” Anh ấy dừng lại một dây: “Bao nuôi. Xin lỗi, suy đoán này có lẽ có hơi mạo phạm, thật ra cô hoàn toàn không giống, rất nhanh tôi đã tự mình phủ định rồi.”

Chu Mịch thở dài, cảm kích: “Cảm ơn anh thay tôi che giấu bí mật này.”

Quý Tiết nói: “Việc này không có gì.”

Chu Mịch không nói gì nữa.

Yên lặng được một đoạn đường.

Quý Tiết lại lên tiếng, giọng điệu bình thản: “Là cãi nhau sao?”

“Không phải.” Mí mắt Chu Mịch chớp hai cái rất nhanh, không giấu diếm: “Buổi trưa tôi phải qua đó thu dọn đồ đạc chuyển về nhà.”

Quý Tiết trầm mặc.

Trong mắt anh ấy ánh lên từng giây đếm ngược của đèn xanh đèn đỏ bên ngoài, khi đèn xanh nhảy ra, anh vội hỏi: “Bố mẹ cô cùng cô sao?”

Chu Mịch ngước mắt: “Hửm?”

Quý Tiết hỏi: “Trước đây bố cô đã từng đến Hoa Quận chưa. Xe ở bên ngoài không thể tùy tiện vào trong được đâu.”

Chu Mịch lắc đầu: “Chưa từng.”

Quý Tiết nhìn cô một cái: “Buổi trưa tôi đi cùng mọi người nhé.”

Chu Mịch hỏi: “Có làm phiền anh quá không?”

Quý Tiết nở nụ cười mỉm: “Không đâu, đúng lúc tôi cũng phải về dắt hai vị tổ tông đi dạo.”



Lúc ngồi vào trong xe của bố mẹ, ba người nhà họ Chu nhất thời không nói gì, áp suất vô cùng thấp, từ tối hôm qua kéo dài đến tận bây giờ.

Khi sắp đến cổng tiểu khu, Chu Mịch nghiêng đầu về phía trước, cất giọng dặn dò: “Dừng lại bên cạnh chiếc xe Benz màu đen đằng trước kia một chút.”

Thang Bồi Lệ nhìn qua cửa sổ về phía trước, trực tiếp bị kiểu dáng xe làm cho lóa mắt: “Muốn làm gì?”

Chu Mịch hơi chần chừ trong việc định nghĩa thân phận của Quý Tiết: “Đó là… xe của khách hàng, đang đợi chúng ta.”

Thang Bồi Lệ quay đầu nhìn con gái mình, ánh mắt bí hiểm hơn vài phần.

Chu Mịch đối mắt với bà, nói rõ ràng: “Đúng lúc anh ấy cũng ở Hoa Quận, không có anh ấy dẫn xe của bố mẹ không vào được.”

Thang Bồi Lệ quay đầu qua, không hỏi thêm gì nữa.

Bố Chu chầm chậm dừng xe sát bên phải chiếc Benz G đó.

Chu Mịch hạ cửa sổ sau, gọi anh ấy.

Thang Bồi Lệ cũng nhìn qua theo, một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú từ trong cửa sổ hơi cao nghiêng qua: “Có thể đi rồi, đúng không?”

Chu Mịch: “Ừ.”

Tầm mắt của Quý Tiết lại chuyển đến trên người bố Chu mẹ Chu ở hàng ghế trên, khóe môi cong lên một độ cong vô cùng lễ độ: “Chú, dì, chào buổi trưa.”

Bố Chu mẹ Chu gần như gật đầu với anh ấy cùng lúc.

Quý Tiết nói: “Mọi người lái theo cháu là được rồi.”

Hai chiếc xe trước sau lái vào tiểu khu, hòa vào dòng xe, giữ một khoảng cách thích hợp nhất.

Thang Bồi Lệ lại quay đầu lại, hoài nghi nhìn chằm chằm con gái.

Chu Mịch chau mày: “Cứ nhìn con bằng ánh mắt này làm gì?”

Thang Bồi Lệ nói: “Con với khách hàng rất thân sao?”

Chu Mịch nói: “Không thân lắm có được không, người ta chỉ là nhiệt tình giúp đỡ thôi.”

Thang Bồi Lệ lại hỏi: “Trương Liễm biết không?”

“Đương nhiên là biết,” Vành tai Chu Mịch bỗng chốc đỏ lên, giọng điệu kích động: “Vậy nên, có liên quan gì đến anh ấy không?”

Thang Bồi Lệ mím môi, đổi chủ đề: “Con nói với nó buổi trưa chúng ta sang thu dọn đồ đạc chưa?”

Giọng nói của Chu Mịch bình tĩnh đến nỗi bản thân cô cũng không thể tin được: “Con nói với dì Trần rồi. Buổi trưa anh ấy không về, chính là không muốn nhìn thấy anh ấy mới chọn thời gian này. Con không muốn nhìn thấy anh ấy thêm lần nào nữa.”

Thang Bồi Lệ không hỏi nhiều thêm.

Có Quý Tiết giúp đỡ quét mặt và đăng ký, chiếc xe Ford màu trắng của bố Chu được thông qua không có trở ngại gì.

Sau khi chào hỏi đơn giản ở trong xe mình, Quý Tiết rẽ về hướng tòa số 4.

Thang Bồi Lệ đưa mắt nhìn theo xe anh ấy rời đi, sắc mặt ấm áp hơn một chút: “Con người vị khách hàng này của con không tồi.”

Chu Mịch nói: “Đúng vậy, anh ấy rất tốt.”

Thang Bồi Lệ hiếu kỳ: “Kết hôn chưa?”

Chu Mịch nghĩ một lúc: “Chắc là chưa.”

Sau khi lên tầng, Chu Mịch không trực tiếp ấn mật mã đi vào như lúc trước, mà gõ cửa chờ đợi.

Ngày đầu tiên như vậy, ngày cuối cùng cũng như vậy.

Dì Trần tiếp đón bọn họ, cũng chỉ có một mình dì ở nhà.

Bà nhiệt tình hỏi thăm họ đã ăn cơm trưa chưa, dáng vẻ ít nhiều có chút không tự nhiên không giấu được.

Thang Bồi Lệ giận cá chém thớt, không tươi cười với bà ấy. Chu Mịch chỉ có thể giúp đỡ nói dối rằng mình đã ăn rồi.

Thay giày xong, Chu Mịch khẽ thở ra một hơi, đi vào bên trong.

Đến phòng ngủ của Trương Liễm, cô phát hiện đồ vật của bản thân vẫn được để nguyên chỗ cũ không hề di chuyển, giường đệm gọn gàng, giống như chưa từng có người nằm qua.

Chu Mịch dùng mu bàn tay ấn mạnh lên đầu mũi, ép ý muốn rơi lệ lại, sau đó đi lên đầu giường cất đồ vào trong túi.

Đồ ở phòng ngủ chính không nhiều, không có gì ngoài mấy thứ đồ nhỏ như sạc pin hay đồ trợ ngủ, còn có đồ rửa mặt.

Xác nhận trong phòng đã không còn bất kỳ vết tích nào nữa, cô lại đi vào phòng ngủ phụ.

Thang Bồi Lệ đi đằng sau hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc con ngủ ở phòng nào vậy.”

Chu Mịch ngây ra: “Đều ngủ.”

Thang Bồi Lệ cau chặt mày, nghi ngờ trùng điệp: “Hai người các con có phải hay cãi nhau chia phòng không?”

Chu Mịch không trả lời.

Trên thực tế, trước hôm qua, hai người chưa từng có một trận tranh chấp chân chính nào. Tính cách vui giận thất thường của cô anh đều chiều theo tất, dùng cái ôm, dùng nụ hôn, dùng ánh mắt đưa tình.

Chu Mịch chết lặng lấy quần áo ở trong tủ ra, tháo khỏi móc áo, máy móc lặp lại cùng một động tác, rồi lại nhét vào trong hành lí, cuối cùng cô đi dọn những quyển sách chất thành núi ở đó.

Mẹ thu dọn đồ đạc ở đằng sau, thương tiếc lại nén giận: “Còn tưởng rằng con sẽ ở đây lâu dài, mẹ còn gửi đồ đến đây, đúng là tự bê đá đập chân…”

Chu Mịch giống như không nghe được, dừng lại trước bàn học trong phòng ngủ phụ.

Ở giữa đó bày hộp nhạc tinh xảo người đàn ông mua về cho cô lúc đi công tác ở Hongkong.

Chu Mịch nhìn chằm chằm người gỗ Pinocchio trong đó rất lâu, rất lâu.

Một cơn đau không thể nói thành lời, làm người ta không thở nổi từ từ vùi lấp cô, phá hủy cô. Cô cứ thừ ra đứng nơi đó như người gỗ có dây cót không nhạy, để mặc nước mắt tràn ra khỏi vành mắt.

Hóa ra cô mới là quỷ nói dối thật sự.

Trong lòng cô anh chưa từng thối nát, từ trước đến giờ đều tốt đẹp như ban đầu, không thể với tới.

Một tấm vé xổ số bí mật, kếch xù, đã quá hạn, sẽ làm cô mở cờ trong bụng, sẽ mang cho cô ảo tưởng vô hạn, nhưng không bao giờ đổi được nữa.

Hít một tiếng, Chu Mịch kéo chặt khóa kéo của va li, giống như đóng lại hòm bảo vật cuối cùng cũng rơi từ trên cao xuống, phong ấn hoàn toàn tất cả những điều tốt đẹp và vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.