Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 63: Tâm nguyện ban đầu



Buổi quay ngày hôm sau rất thuận lợi, gần đến giữa trưa, Chu Mịch nhận được điện thoại của Quý Tiết, nói hôm qua anh ấy uống đến nỗi bất tỉnh nhân sự, được bạn đưa về một nhà ở gần quán bar, bây giờ mới tỉnh, hỏi buổi trưa cô có muốn cùng ăn cơm không.

Trong điện thoại anh ấy nói rất xin lỗi.

Chu Mịch không hề có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, chỉ nhìn qua vào trong studio: aCó lẽ khoảng một giờ mới kết thúc.”

Quý Tiết hỏi địa chỉ chỗ quay phim của cô.

Chu Mịch báo cáo đúng sự thật.

Khoảng một giờ chiều, đội quay chụp gọi bạn gọi bè hẹn đi ăn trưa, cũng hỏi Chu Mịch có muốn đi cùng không.

Chu Mịch lắc lắc đầu, nói một lúc nữa bạn trai sẽ đến đón.

Một nam nhiếp ảnh gia trẻ tuổi tiếc nuối nhún nhún vai: “Đáp án này thật sự làm trái tim tôi vỡ vụn.”

Chu Mịch mỉm cười.

Quý Tiết đến rất đúng giờ, hôm nay anh ấy lại đổi xe thể thao, Carrera GT màu trắng, là một kiểu dáng vô cùng phù hợp với khí chất và ngoại hình của anh ấy.

Sau khi ngồi lên ghế phó lái, Chu Mịch có hơi tò mò: “Anh đổi xe rồi?”

Quý Tiết cong cong môi: “Không phải, xe của anh vẫn ở trong bãi đỗ xe của quán bar, đây là xe của chị anh, sốt ruột đến đón em nên anh mượn của chị ấy.”

Anh ấy quan sát bạn gái mình: “Hôm nay không trang điểm sao.”

Chu Mịch giơ tay lên sờ mặt mình: “Đúng vậy, hôm qua bận việc đến rất muộn, mệt mỏi quá, muốn ngủ thêm một lúc, chỉ bôi một lớp chống nắng rồi qua luôn.”

“Mặt mộc cũng rất xinh đẹp.” Quý Tiết thu tầm mắt lại, lái xe lên đường: “Tối hôm qua bận chuyện gì vậy?”

Chu Mịch miêu tả đầu đuôi gốc ngọn cho anh, nhưng cô giản lược đi phần có Trương Liễm, sợ Quý Tiết sẽ nghĩ nhiều, cô chỉ dùng từ một đồng nghiệp nam để thay thế.

Quý Tiết liếc mắt nhìn: “Em nên nói rõ trong điện thoại với anh, anh quen con thứ của ông chủ BN, trước đây khi đi du học bọn anh từng chơi với nhau, anh giúp em gọi một cuộc là được.”

Chu Mịch bĩu môi: “Thấy anh chơi vui như vậy, em sợ làm anh mất hứng.”

Quý Tiết thở dài: “Sao em lại ngoan như vậy nhỉ.”

“Đúng vậy…” Chu Mịch nói: “Em vẫn luôn như vậy mà.”

Chu Mịch không ngờ đến, Quý Tiết lại trực tiếp đưa cô đến nhà chị gái ruột.

Khu biệt thự độc lập như tòa tháp cổ kính màu vàng chỉ xuất hiện trong Downton Abbey*, bốn mặt xung quanh đều là diện tích bãi cỏ và rừng thông trù phú, nhà kính dọc con đường nhìn từ xa như chiếc hộp thủy tinh phủ đầy lụa sa tanh sặc sỡ.

(*Phim điện ảnh, sản xuất năm 2010.) 

Được quản gia dẫn vào trong nhà, Chu Mịch bắt đầu hối hận sáng nay sao mình lại lười không trang điểm.

Sự phiền muộn này càng mãnh liệt hơn sau khi nhìn thấy chị ruột của Quý Tiết – Quý Niệm.

Quý Niệm để tóc ngắn, mặc váy ôm thân màu rượu vang, ngoại hình sáng sủa, dáng người yểu điệu, làn da săn chắc không tì vết, ba mươi lăm tuổi mà nhìn tuyệt đối không quá hai mươi lăm, mà khí chất từ trong ra ngoài của cô ấy hoàn toàn không giống với Quý Tiết, cảm giác giai cấp trên người rất nặng, hoàn toàn không ngại để người khác thấy bản thân mình ưu việt và có tính công kích đến thế nào.

Nhưng cô ấy vừa mở miệng, nhận thức theo trực giác của Chu Mịch lại biến thành phán đoán sai lầm.

Cô ấy rất thân thiện: “Em chính là Mịch Mịch Tử? Chúng ta đã từng lập team với nhau.”

Chu Mịch nhớ lại: “Chị là Đừng Đánh Bố…? Sau khi nhìn thấy người thật cô đột nhiên ngại không dám nói ra tên ID của cô ấy, bởi vì sự tương phản hơi lớn.

Quý Niệm vui vẻ thẳng thắn tiếp lời: “Đúng vậy, chị là “Đừng Đánh Bố Mày”.”

Chu Mịch: “…” Chẳng trách giọng nói nghe quen như vậy.

Sau một hồi chào hỏi, ba người ngồi xuống bên bàn gỗ chạm trổ, Quý Niệm cho người đem một ít trà bánh vô cùng tinh xảo lên.

Quý Niệm bưng cốc sứ có hoa văn dâu dại lên, nhấp một ngụm, cười híp mắt: “Buổi chiều cùng nhau lập team đi.”

Quý Tiết nhón một miếng bánh ngọt màu xanh nhạt cho vào trong miệng, nói không rõ ràng: “Buổi chiều em đi rồi.”

Đôi mắt của Quý Niệm lập tức tối đi, ngữ điệu như là muốn xách tai em trai mình lên vậy: “Em có ý gì vậy.”

Chu Mịch nói: “Buổi chiều em cũng phải trở về địa điểm quay phim.”

Quý Niệm nói: “Sao em vẫn để bạn gái mình vất vả như vậy chứ.”

Chu Mịch cạn lời một giây, giải thích: “Không vất vả đâu, Quý Tiết rất biết chăm sóc em.”

Quý Tiết liếc nhìn Chu Mịch: “Em muốn để cô ấy chuyển việc mà.”

Quý Niệm nói: “Để cô ấy đến chỗ chị đi.”

Chu Mịch chớp chớp mắt.

Quý Tiết khoanh tay lại, tư thế nhàn hạ: “Em đang định nói với chị việc này.”

Anh ấy nghiêng đầu, mỉm cười: “Chị anh hiện tại đang quản lý một nhãn hiệu thời trang, em có thể đến bộ phận marketing, cũng hợp với sở thích nghề nghiệp của em.”

Gương mặt Chu Mịch cứng ngắc: “A? Anh đã sắp xếp rồi sao?”

“Đúng vậy,” Quý Tiết không phủ nhận: “Từ khi em nói dự định năm sau sẽ thôi việc anh đã nghĩ xem nơi nào là hợp với em nhất, nghĩ mãi vẫn là chỗ chị anh tốt nhất, vậy nên hôm nay đưa em đi gặp chị, làm quen một chút, sau này cũng tiện chăm sóc em.”

Anh ấy chống mặt, nghiêng đầu nhìn lại: “Còn không đến một tháng nữa Tết rồi, có phải nên suy nghĩ một chút về việc nói từ chức với leader của em không?”



Tối hôm đó, Chu Mịch lấy lý do muốn thu dọn đồ đạc để về nhà một chuyến, định ở bên đó một đêm.

Cô không hiểu sao lại sợ sau khi quay về nhà thuê Quý Tiết sẽ giục cô đánh báo cáo xin từ chức, vậy nên cô chọn trốn tránh.

Trong cơ thể chen đầy những cảm xúc rối loạn, phức tạp, phảng phất như đang xé nát thân mình cô về bốn phương tám hướng, giống như một bản hoãn án có sức mạnh cực nhỏ nhưng dài đằng đằng, làm cô dần dần sụy đổ, mặt mũi mơ hồ.

Con gái mấy ngày rồi không về nhà, Thang Bồi Lệ có hơi bất ngờ, hỏi thăm Quý Tiết có đi cùng không.

“Anh ấy ở công ty.” Chu Mịch mắt không nhìn thẳng, xách túi đi vào phòng ngủ.

Thang Bồi Lệ nhìn cô, nửa tin nửa ngờ: “Con có phải cãi nhau với Quý Tiết không?”

Chu Mịch nhìn lại: “Không có có được không?”

Thang Bồi Lệ đi theo sau, nói lải nhải: “Bây giờ mẹ thấy con trở về là lại sợ, con đừng để như trước đây, một mối tình cũng không yêu cho ra hồn, đến cuối cùng lại chán nản chạy về. Tuy rằng mẹ con chưa lớn tuổi, nhưng cũng không chịu nổi con dày vò thế này đâu, không ngóc đầu lên được. Tiểu Quý này rất không tồi, nắm cho chắc vào.”

Cơ hàm của Chu Mịch căng chặt, đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ.

Đêm đến, Chu Mịch tắm xong, gọi video với Quý Tiết không đến ba phút ở phòng khách mới đuổi đi được sự nghi thần nghi quỷ trên mặt Thang Bồi Lệ suốt cả buổi tối.

Trở về phòng ngủ, hai tay Chu Mịch bưng mặt, mờ mịt ngồi trước máy tính rất lâu.

Sau khi hoàn hồn lại, cô mở Wechat của Trân Ni ra, đánh chữ nói thẳng: [Ni Nhi, năm sau em có thể phải rời chức rồi.] 

Trân Ni gần như trả lời trong chớp mắt: [?] 

Thế mà cô ấy lại tự vả mặt mình dùng rất nhiều dấu hỏi: [???????????] 

Chu Mịch nói: [Chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức hoàn thành hai dự án trong tay trong một tháng bàn giao, đặc biệt là BN, em nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.] 

Trân Ni rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ hỏi: [Nguyên nhân?] 

Hai mắt Chu Mịch lệch khỏi màn hình vài phân, mất tiêu cự một lúc, cuối cùng chọn thẳng thắn: [Bạn trai của em không muốn em ở lại Austar nữa.] 

Trân Ni trả lời biểu cảm [cười ngây thơ], không biết là bị lý do này chọc cười, hay là đang trào phúng cô.

Sau đó cô ấy nhanh chóng bàn giao theo thứ tự: [Vào mục [Nhân sự] trên Wechat của công ty để xin từ chức, HR nhìn thấy sẽ xử lý, có điều chị đoán khả năng lớn em sẽ bị tìm hỏi chuyện, nhớ kỹ tâm nguyện ban đầu.] 

Nhìn thấy câu cuối cùng, Chu Mịch xác định biểu cảm mặt cười đó của cô ấy quả thực đang chế nhạo mình.

Cô không phản bác một chữ nào, chỉ khẽ thở ra một hơi, nói lời cảm ơn.

Chu Mịch mở giao diện rời chức ra, bắt đầu chọn bộ phận, nhóm, ngày dự định rời chức…

Cẩn thận xác nhận từng mục từng mục xong, cô kéo xuống dưới, hai tay phủ lên bàn phím, chuẩn bị điền nguyên nhân rời chức.

Đại não đột nhiên trống rỗng, cuồng phong tàn sát bừa bãi, làm mờ đôi mắt, làm cô khó chịu đến cực điểm.

Chu Mịch thu nhỏ cửa sổ, ánh mắt đông cứng trên màn hình máy tính, giống như biển chết không chút dao động.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một tệp PDF trên màn hình máy tính, tên là “Sơ yếu lý lịch xin việc Austar”.

Chu Mịch tập trung tinh thần, lướt chuột mở nó ra.

Cả người cô cứng đờ.

Bức ảnh 3×4 của cô được dán trên chỗ cao nhất, cô gái bên trong ảnh đang nhìn cô cười tươi như ánh mặt trời.

Hai bên tóc được vén ra sau tai, gương mặt tràn đầy sức sống, con mắt phát sáng, như là tràn đầy mong đợi với tương lai.

Chu Mịch nổi hết da gà lên, nhưng gì trải qua ở Austar hơn nửa năm hiện rõ mồn một ở trước mắt, đại não cô như bị kích hoạt lại lần nữa.

Cô nhớ đến lúc bắt đầu bản thân vì muốn vào Austar mà dày công chăm chút một tài khoản chính thức, ngày đêm xem đi xem lại và học tập các loại quảng cáo mẫu; nhớ đến bản thân sau khi thông qua vòng phỏng vấn đã chạy quanh bóng cây dưới tầng, hận không thể hoa chân múa tay nhảy một điệu; nhớ đến bản thân lần đầu tiên làm báo cáo ngày nhận được lời phê bình và dạy bảo còn đỏ mặt lên; nhớ đến bản thân lên tiếng đưa ra sáng ý trong phòng họp, cho dù có lắp ba lắp bắp cũng phải đi bước đầu tiên; nhớ đến bản thân sau khi nói chuyện với khách hàng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi; nhớ đến bản thân vô cùng kích động khi lật xem mỗi một PowerPoint đề án của đoàn đội; nhớ đến bản thân vào buổi sáng khi leader cũ Diệp Nhạn thất tình đã rơi nước mắt trong giây phút ngắn ngủi, còn bị sự yếu đuối dũng cảm của cô ấy làm cảm động.

Cuối cùng, cô nhớ đến thời gian nửa tháng cô tự cho là tồi tệ nhất đó, Trương Liễm mở cùng một bản sơ yếu lý lịch trên máy tính đưa cô trên giường bệnh, nói với cô:

“Hãy thử nhớ lại tâm trạng khi làm bản sơ yếu lý lịch này, xác định rốt cuộc mình muốn gì, đừng bởi vì bất cứ việc gì mà tùy tiện thay đổi.”

Không biết nước mắt đã rơi đầy mặt tự lúc nào.

Hai tay Chu Mịch hung hăng lau nước mắt, bỗng nhiên đứng bật dậy từ trên ghế.

Cô không do dự chạy ra khỏi cửa, cũng không quan tâm Thang Bồi Lệ ở đằng sau sốt ruột gào thét cái gì, cô gọi xe đi đến căn nhà cao cấp thuê ở gần công ty, gió đêm lạnh thấu xương, cô chạy như điên cả đường xông lên tầng.

Sau khi mở cửa ra, người đàn ông trên sô pha rõ ràng bị trạng thái chỉ mặc váy ngủ lại đỏ mặt tía tai của cô dọa sợ, lập tức đứng lên đi lại dần, lo âu hỏi: “Em yêu, em sao vậy.”

Nako và Ruru cũng chen vào cọ cọ.

Chu Mịch lùi về sau một bước, kịch liệt thở gấp, cảm thấy hít thở không thông: “Quý Tiết, em không muốn từ chức.”

Quý Tiết ngây ra, đầu mày cau chặt lại: “Buổi sáng không phải em vừa đồng ý từ chức rồi sao?”

Chu Mịch hít mũi, vành mắt lại nóng lên: “Đúng, nhưng em vẫn muốn ở lại Austar.”

Ánh mắt Quý Tiết tối hơn vài phần: “Anh đã cho em một khoảng thời gian dài để suy nghĩ rồi, cũng tưởng rằng em đã nghĩ kỹ rồi, kết quả sao đột nhiên lại hối hận vậy, còn xông đến đây với bộ dạng như vậy.”

Cũng chính câu này, đã hoàn toàn đánh gục Chu Mịch.

Cô đứng ở đó, cánh môi bắt đầu run rẩy không có cách nào khống chế: “Xin lỗi, em thật sự không thể kiên trì tiếp được nữa.”

Quý Tiết không nói gì nữa, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô, giống như đang đợi cô nói tiếp.

“Em vẫn luôn giấu anh, thật ra em chính là dáng vẻ này, em không phải là cô gái rất đáng yêu rất nghe lời như lần đầu tiên anh gặp em, em chính là người thay đổi thất thường, cảm xúc mẫn cảm rối rắm, suy nghĩ nhiều, còn toàn nói lời dối trá.”

Cô hoàn toàn không có cách nào khống chế những cảm xúc này cuồn cuộn không dứt chật vật nóng hổi trào ra từ hốc mắt và kẽ môi: “Không biết có phải vì anh là bên A hay không, hay là sợ anh thất vọng với em, sợ làm anh mất mặt trước bạn bè, hoặc là đều không phải, chỉ là em rất sợ bản thân vì tính cách, dáng vẻ như trước kia, lại một lần nữa đánh mất một mối quan hệ. Em đã trải qua hai mối tình thất bại, em không dám giải phóng bản thân nữa, chỉ đành giữ lại.”

Chu Mịch khóc không thành tiếng, tận lực giữ cho câu chữ của mình được rõ ràng: “Em cho rằng sẽ dần dần thích ứng, dần dần chấp nhận một bản thân hoàn toàn mới, nhìn có vẻ càng tốt hơn càng ổn định hơn, nhưng mà không được, làm không được, thật sự sẽ cảm thấy mệt, cảm thấy bị động, có những lúc cuối tuần em chỉ muốn nằm ở nhà đọc sách, xem phim, nhưng em không dám nói, em sợ làm anh thất vọng.”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi, Quý Tiết.” Cô xin lỗi hết lần này đến lần khác: “Em lừa gạt anh, em không phải là cô gái đáng yêu trong ấn tượng đầu của anh, em làm cuộc sống, tình cảm rối loạn thành một đống, em chưa từng nhìn cho rõ bản thân, vẫn luôn mơ hồ lạc hướng, vẫn luôn không dám đối diện với nội tâm của bản thân, gặp chuyện là muốn chạy trốn, muốn che giấu, muốn qua loa cho xong, muốn dùng một cái hố để lấp đầy cái hố khác.”

“Em còn muốn nói với anh thật ra em không ngoan một chút nào, năm ngoái em từng phá thai, thời gian học nghiên cứu sinh còn hẹn bạn tình, việc này ngay cả bố mẹ em cũng không biết, em vẫn luôn không dám nói, sợ họ thất vọng vì em, sợ anh thất vọng vì em.”

Chu Mịch dùng cổ tay lau qua quýt gương mặt ướt đẫm: “Thật sự rất cảm ơn anh, đã tốt với em như vậy, dịu dàng như vậy, dạy em chụp ảnh, đưa em đi du sơn ngoạn thủy, đưa em đi chơi trò chơi, đưa em đi tham gia các loại tiệc rượu party, giúp em rất nhiều trong việc khắc phục chứng sợ xã hội, tặng cho em các loại trang sức các loại quần áo các loại mỹ phẩm, làm em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều lần so với trước đây, trở thành một cô gái được người khác ngưỡng mộ.”

“Nhưng không hiểu vì sao, chính là không được, không đúng, em đã thử hòa hợp, nhưng thật sự làm không được, em cảm thấy vô cùng không thực, vô cùng mờ mịt, cảm thấy bản thân như bông hoa chỉ biết dựa vào người khác để sống qua ngày, không có một chút cảm giác chân thực nào, nhưng khi làm việc lại rất thiết thực, vậy nên khoảng thời gian này em vẫn luôn ở lại công ty, em thừa nhận trừ vì công việc ra, còn có một phần nhỏ nguyên nhân là vì em muốn trốn anh, trốn khỏi cuộc sống như thế này.”

Cô nuốt một cái thật mạnh, giống như muốn nuốt hết đắng chát và kiềm nén trong suốt một khoảng thời gian dài: “Thật sự rất xin lỗi, em nghĩ có lẽ em vẫn thích cuộc sống trước kia hơn, có thể nhìn rõ ánh sáng và nhiệt độ của mình, tiêu tiền bản thân kiếm được mua đồ mình muốn mua, đúng lý hợp tình, không có một chút gánh nặng tâm lý nào, người khác giới thiệu cũng là tên em chứ không phải là bạn gái của ai.”

“Đến đâu chơi cũng rất vui, vô lo vô nghĩ, nhưng công việc ở Austar hình như càng làm em có cảm giác an toàn, có thỏa mãn, có tự tôn, có giá trị hơn, làm em càng kiên cường, cũng càng kiên định, càng có thể nhận rõ bản thân, hiện thực bản thân.”

Cô ngừng khóc, ánh mắt sáng rực: “Em không biết nói thế này anh có hiểu không, nhưng bây giờ trong lòng em chỉ có một ý niệm, em không thể tiếp tục lừa mình dối người thế này nữa.”

“Em không muốn từ chức một chút nào.”

“Austar là tâm nguyện ban đầu của em.”

“Em muốn ở lại Austar.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.