Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 73: Kem



Mấy ngày sau khi trở về từ team building, Trương Liễm tổ chức một buổi “Đại hội tự kiểm điểm” trong công ty.

Lần này, anh đeo chiếc nhẫn mới lên, chính là chiếc Cartier năm ngoái Chu Mịch mua cho anh, là một kiểu dáng tương đối khiêm tốn, nhưng lại là lời tuyên thệ phô trương.

Thần sắc của anh vẫn bình tĩnh thong dong giống năm ngoái, cho dù giữa buổi họp, có một đại biểu phát biểu của team báo cáo được một nửa tiến độ công việc, đột nhiên tán thưởng kèm theo trêu chọc một câu: “Fabian, nhẫn không tồi nhé.”

Mắt anh liếc qua ngón áp út, cong cong môi: “Vậy sao, tôi cũng thấy vậy.”

Lại quét mắt qua chỗ Chu Mịch ngồi: “Minnie tặng đấy.”

Cả phòng cười vui vẻ, đập bàn đá ghế, giống như là pháo hoa nổ tung, y hệt không khí của một buổi nhạc hội cuồng nhiệt.

Chu Mịch đỡ mặt, cười đến nỗi mặt đỏ ửng, giống như đóa hoa bông tươi đẹp.

“Sao anh ấy có thể yêu em như vậy?” Sau buổi team building trượt tuyết trở về, Đào Tử Y từ fan only chuyển ngay thành fan cp, suốt ngày cắm rễ ở tuyến ăn đường đầu tiên, lúc này đã lệ nóng lưng tròng: “Hai người phải hạnh phúc đó….”

Ngay cả leader cũ Diệp Nhạn nghe được tin, dáng vẻ bị shock hỏi Chu Mịch trong Wechat: [Em với Fabian yêu nhau rồi sao???!!!] 

Chu Mịch: [Vâng.] 

Diệp Nhạn: [Mẹ, chị hối hận vì đã rời Austar sớm như vậy quá, không thể làm người chứng kiến đầu tiên!] 

Chu Mịch: [Vậy chị mau trở lại đi, em nhớ chị quá.] 

Diệp Nhạn: [Đợi đấy, mẹ chị hồi phục tốt lắm, có lẽ nửa sau năm nay chị có thể quay về rồi.] 

Chu Mịch: [Đến lúc đó em nhất định sẽ treo biểu ngữ cầm hoa đứng hai bên đường hoan nghênh!] 

Diệp Nhạn: [Nhưng tâm trạng chị phức tạp quá, intern nhỏ mà chị tay cầm tay dẫn dắt lại trở thành bà chủ của chị.] 

Chu Mịch cười: [Không sao mà, ở công ty em vẫn là AE nhỏ.¥

Diệp Nhạn: [Ở đâu chứ, em đã là SAE có thể đơn độc phụ trách một mảng rồi.] 

Tối hôm ấy, Chu Mịch phỉ nhổ với Trương Liễm trên ghế phó lái: “Lần sau trước khi anh có hành động lớn như vậy có thể thông báo với em một tiếng không?”

Trương Liễm liếc cô: “Anh là chủ của chiếc nhẫn này, quyết định khi nào đeo lên là quyền của anh.”

Chu Mịch nghiêng đầu nhìn anh, cong môi cong mắt: “Vậy ngày mai anh còn tháo xuống không?”

Trương Liễm nói: “Không tháo.”

Chu Mịch cố ý giả thành bé hiếu kỳ: “Tại sao chứ, lần trước không phải ngày thứ hai đã tháo xuống rồi sao?”

“Bị ngã một lần, khôn hơn một chút,” Trương Liễm không hoảng: “Chứng minh thư vẫn nên cố gắng hết sức đem theo mọi lúc mọi nơi, nếu không dễ xảy ra vấn đề.”

Chu Mịch cười đến nỗi mặt vặn vẹo, chỉ có thể quay đầu nhìn đèn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ. Cả ngày hôm nay cô đều say đắm trong bồn tắm bong bóng và bom khói màu hồng, lúc này mới ý thức được đoạn đường này không phải là hướng về tiểu khu nhà thuê.

“Định đi đâu?” Cô quay đầu hỏi.

Trương Liễm nói: “Khoan chưa về nhà vội.”

Chu Mịch rên một tiếng: “Nói một chút thôi mà.”

Trương Liễm từ trước đến giờ đều không thể miễn dịch với giọng điệu nửa làm nũng nửa tức giận của cô: “Đến cửa hàng Cartier.”

Chu Mịch bỗng chốc phản ứng lại: “Có phải anh định…”

Không đợi cô nói xong, Trương Liễm đã đáp: “Ừm.”

Cô nhịn không được bật ra một tiếng cười trong trẻo.

Cũng hoàn toàn không nhịn được, có hàng vạn dấu hỏi như bong bóng màu macaron hiện lên, lấp đầy đầu cô.

Thế là hỏi trước: “Anh có khắc chữ không?”

Trương Liễm trả lời: “Đương nhiên.”

Chu Mịch lại hỏi: “Khắc cái gì?”

Trương Liễm chau mày: “Có thể tạm thời không tiết lộ hạng mục không.”

Chu Mịch ngậm môi lại được ba giây, tuyên bố thất bại: “Em hiếu kỳ quá, nhưng em cảm thấy nghe thấy hay nhìn thấy đều kinh ngạc vui mừng.”

Trương Liễm nói: “Em đoán thử xem.”

Chu Mịch trầm ngâm một lúc: “Fabian’s Poem?”

Trương Liễm phủ nhận: “Không phải.”

Sự hiếu kỳ trong đáy mắt Chu Mịch càng đậm: “Vậy thì là gì?”

Trương Liễm lựa chọn duy trì sự hồi hộp: “Đến đó rồi nói.”

Cuối cùng anh công bố kết quả cuối cùng trước mặt nhân viên bán hàng, chính là một chữ “Mi” đơn giản.

Trong nửa tiếng đợi khắc chữ, Chu Mịch chu môi, cười một tiếng: “Em còn tưởng là từ ngữ nào cao cấp lắm cơ.”

Trương Liễm cụp mắt: “Mi còn không cao cấp sao?”

Chu Mịch: “Nhìn không hợp với của anh lắm.”

Trương Liễm nói: “Rất hợp, anh là nhà thơ của em, mà em chính là bản thân em.”

Chu Mịch thầm nói cũng có đạo lý.

Sau khi lấy được nhẫn, Chu Mịch không đợi được một giây đã đeo nó lên ngón áp út, lại mỉm cười nhìn ngắm một hồi lâu: “Vẫn là cái này tốt, cái HW kia quá khoa trương rồi, căn bản không thể đeo ra ngoài.”

Trên đường trở về, Chu Mịch tò mò: “Cái ba mươi tệ đó của em đâu.”

Trương Liễm: “Trong két sắt ở nhà.”

Chu Mịch phì một tiếng, không thể tin được: “Két sắt? Anh có cần phải trân quý như vậy không?”

Trương Liễm nói: “Anh rất thích chiếc nhẫn đó.”

Chu Mịch hỏi: “So với chiếc đang đeo trên tay thì sao.”

Trương Liễm trầm giọng: “Tuy rằng ý nghĩa không giống, nhưng đều đại diện cho những giai đoạn khác nhau của chúng ta, vậy nên đều là vô giá, không cần phải so sánh cao thấp.”

Sắc mặt Chu Mịch tĩnh mịch hơn, một lúc sau, cô nhìn chằm chằm vòng nhẫn màu bạc trên ngón áp út: “Trước đây là ba mươi tệ và ba trăm nghìn tệ, bây giờ chúng ta bình đẳng và cân đối rồi.”

“Tốt thật.” Cô cảm thán một câu xuất phát từ nội tâm.

Trương Liễm nghe vậy thì nhìn đôi mắt đong đầy ý cười hướng về chiếc nhẫn mới của Chu Mịch, cũng khẽ cong môi theo.

Trước khi trở về nhà, hai người đến siêu thị lớn gần đó, định mua một ít đồ ăn, tự làm cơm tối ở nhà.

Siêu thị là một viện bảo tàng với chủ đề khói lửa nhân gian, củi gạo dầu muối, rau quả sữa bánh, thứ được trưng bày và thu hoạch mãi mãi không chỉ là hàng hóa, chúng sinh trăm dạng, nam nữ già trẻ cũng là thành phần quan trọng của triển lãm nghệ thuật cuộc sống.

Chu Mịch nhìn mỗi một người đi ngược lại từ phía trước, lại liếc mắt nhìn nhìn Trương Liễm ở bên cạnh đang chuyên tâm chọn cà chua, bất giác chống lên thanh xe đẩy cười hì hì, phát ra thành tiếng.

Trương Liễm liếc cô: “Anh phát hiện em rất biết tự tìm thú vui.”

Chu Mịch không mặn không nhạt ồ một tiếng: “Anh quản em.”

“Không chia sẻ một chút sao?”

Chu Mịch lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Được thôi, chính là một cảm giác… sống qua ngày, rất chân thực, anh không cảm thấy những người trong siêu thị, cho dù là một người, hay là hai người, hoặc là cả một gia đình, bọn họ đều có một vòng kết giới không dễ chia cắt thuộc về chính mình sao? Mà anh và em ở trong cùng một vòng.”

Nói rồi tự mình nhếch môi lên, vui không kiềm chế được.

“Anh có cảm giác như vậy không?” Cô hỏi.

Trương Liễm đưa túi ra: “Đừng viết cảm nhận sau khi quan sát nữa, đi tính cân nặng.”

Chu Mịch lập tức ôm chặt cánh tay anh: “Không còn tay nữa,” Còn liếc nhìn chỗ tính cân nặng chỉ có mấy người đang xếp hàng, ăn nói lung tung: “Nhiều người quá, em sợ.”

Trương Liễm khẽ cười, bất lực thở dài, kéo đồ trang sức nũng nịu cỡ lớn này và xe đẩy cùng đi đến xếp hàng.

Khi đợi tính cân nặng, phía trước có một bác gái cứ quay đầu nhìn hai người họ.

Con ngươi Chu Mịch quay tròn, nhả chữ qua kẽ răng cực kỳ khẽ: “Sao bác ấy cứ nhìn chúng ta vậy…”

Sắc mặt Trương Liễm bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên: “Bạn trai em đẹp trai quá, thuận tiện nhìn xem cô gái như thế nào lại có thể tìm được đối tượng như vậy.”

Vớ vẩn. Chu Mịch giả vờ tức giận đấm anh một cái.

Trở về nhà, đôi tình nhân có dáng người cao hơn số đo trung bình của người bình thường này nhất định phải cùng chen vào phòng bếp vô cùng chật hẹp chuẩn bị làm cơm.

Điều làm Chu Mịch bất ngờ chính là tay nghề của Trương Liễm thế mà lại không tồi, tiếng cắt vui tai nhẹ nhàng có nhịp điệu trên thớt, gạt những miếng đồ ăn gần như là bằng nhau sang một bên, giữa đường anh còn dùng cà chua bi làm một con thỏ đỏ có vẻ ngoài rất đáng yêu cho cô.

Cô đặt trong bàn tay, trợn mắt há mồm: “Anh học những thứ này từ lúc nào vậy?”

Trương Liễm nói: “Em cho là những năm anh ở nước ngoài đều uống sương sớm sao?”

“Đẹp trai quá, anh…” Hóa ra khi chìm vào bể tình là sẽ mất đi tài văn chương, đại não bị độc một màu hồng tô đầy, không phát ra được bất kỳ câu nịnh nọt tinh xảo nào, chỉ có filter đẹp trai.

Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều đẹp trai. Huống hồ, anh vốn đã siêu cấp đẹp trai.

Chu Mịch nuốt con thỏ, lẩm bẩm không rõ ràng: “Muốn dính dính anh quá đi.”

“Dính dính lại là gì nữa?” Trương Liễm chau mày, sao lúc nào trong đầu cô cũng có những từ miêu tả kỳ quái vậy.

Chu Mịch hơi đỏ mặt, cười trộm giải thích: “Thì là… Ôm ôm này, hôn hôn này, các kiểu dính lại với nhau.”

Trương Liễm nghiêng người qua: “Nào.”

Chu Mịch chỉ chỉ vào tạp dề của anh: “Anh còn đeo cái này.”

Trương Liễm lập tức cởi ra, để lên mặt bàn bên cạnh, không hề do dự kéo cô vào trong lòng.

Chu Mịch lập tức ôm chặt lấy eo thon khỏe của anh, khuôn mặt vùi trước người anh, hài lòng thỏa dạ thở nhẹ, giống như là đang cằn nhằn với trái tim anh: “Dính rồi dính rồi cuối cùng cũng dính rồi, nghẹn chết em rồi.”

Lồng ngực Trương Liễm có tiếng cười âm trầm: “Cô nương.”

“Gì.”

“Miệng có muốn dính nữa không?”

Chu Mịch nghiêm mặt, mắt chớp chớp: “Muốn.”

Trương Liễm rút một tay ra, nâng cằm cô lên, phủ người xuống hôn cô.

Lúc bắt đầu chỉ là hôn.

Sau đó có thêm nhiều sự biểu đạt bằng động tác hơn, ví dụ như sự kích dục bằng bàn tay.

Tiếng quạt gió của máy hút mùi hoàn toàn không che được hơi thở hổn hển càng ngày càng nặng hơn gấp hơn của hai người, Chu Mịch bị nhào nặn đến nỗi kêu hừ hừ, vẻ mặt mê say phớt hồng, giống như là con tôm chín trong nồi hấp.

Khi bị âm nhắc nhở của đồng hồ đếm ngược phòng bếp kéo ra, yết hầu Trương Liễm chuyển động một cái rất rõ ràng, anh tắt bếp, lại kéo Chu Mịch về ôm chặt.

Cũng chỉ là ôm chặt.

Cơ thể cứng rắn nóng bỏng, giọng nói hơi khàn của người đàn ông đều làm người ta tâm phiền ý loạn. Chu Mịch rung động theo bản năng, giọng điệu xấu hổ, tâm tư thẳng thắn: “Muốn dính lên toàn tập quá đi.”

Trương Liễm cúi thấp đầu, chóp mũi chống lên một bên tai đỏ ửng của cô: “Anh cũng muốn làm em.”

Chu Mịch nghe vậy thì nhe răng, hối hận: “Biết thế vừa nãy trong siêu thị đi qua Watson đã vào xem thử rồi.”

Trương Liễm cười thấp: “Anh mới nói, tại sao em lại đột nhiên dừng lại ở bên cạnh cửa.”

Chu Mịch chối cãi: “Vớ vẩn, chủ yếu là nước tẩy trang của em chỉ còn một nửa, em đang nghĩ có nên mua thêm một bình không.”

Trương Liễm nói: “Anh có thể tiếp nhận lý do ngụy trang này.”

Chu Mịch nhéo eo anh: “Thế nào! Cho dù em có thật sự muốn mua bao thì làm sao. Giai cấp vô sản lật đổ giai cấp tư sản một cách thật sự là phải hoàn toàn triệt để, không để lại đường lui.”

Trương Liễm bắt lấy bàn tay làm chuyện xấu của cô, ý cười càng đậm hơn: “Bắt đầu rồi, lý luận xiêu vẹo của Chu Mịch.”

Đôi mắt Chu Mịch lộ ra vẻ giảo hoạt, cố ý thay đổi xưng hô: “Vậy thưa sếp, anh có thừa nhận có vài phần đạo lý không.”

Trương Liễm gật đầu, nghiêm giọng phối hợp: “Đúng là có vài phần đạo lý, một lúc nữa ăn cơm xong thì ra ngoài, xem xem chỗ nào có thể tìm được công cụ giúp em đấu tranh cách mạng.”



Một bữa cơm vừa nói cười vừa đút lẫn nhau mất tận một giờ đồng hồ, sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong phòng bếp, Trương Liễm lưu loát buộc túi rác lại, quay đầu hỏi Chu Mịch đang chuẩn bị túi tiền: “Đã xong chưa?”

Chu Mịch đeo cái túi nhỏ có hình bánh gối lên: “Được rồi.”

Không khí đêm xuân toàn là hương hoa, cả tiểu khu giống như được bọc vào một đóa ngọc lan mềm mại cỡ lớn.

Đến một cửa hàng tiện lợi gần đó, Chu Mịch xách giỏ đựng hàng màu xanh lạch bạch chạy thẳng đến điểm đích.

Trương Liễm đi theo sau, khóe miệng nhếch lên.

Chu Mịch nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, không biết phải chọn thế nào: “Anh thích loại nào?”

Trương Liễm nói: “Đều được.”

Chu Mịch nói: “Cũng không phải là đều được đi,” Chu Mịch chỉ chỉ vào một hộp trong đó, ý vị thâm trường: “Ví dụ như cái này…”

Hai người lại hiểu lòng không nói mà cười.

Một lúc sau, Trương Liễm bình tĩnh lại, không lạnh không nóng: “Em chọn đi.”

Chu Mịch đáp ứng: “Được.”

Sau đó hai người chọn thêm một ít sữa chua và đồ ăn vặt rồi mới đi đến quầy thu ngân, trong lúc quét mã, Chu Mịch chạy đến phía trước tủ đông lạnh ngó trước ngó sau.

Trương Liễm thấy vậy thì gọi nhân viên thu ngân đợi một chút nữa hãy thanh toán, quay sang hỏi Chu Mịch: “Muốn ăn kem sao?”

Chu Mịch nhìn lại: “Anh có muốn ăn không?”

Trương Liễm: “Đều được.”

Chu Mịch nói: “Nhưng em cảm thấy ăn cả cái có hơi lạnh, vốn dĩ cơm tối đã ăn rất no rồi.”

Trương Liễm nhếch mày: “Có kem cứng không, mỗi người một nửa là được rồi.”

Nhân viên thu ngân vội gật đầu: “Có có.” Sau đó vòng qua hỏi thăm yêu cầu.

Chu Mịch chọn một cây vị xoài, Trương Liễm mới tiếp tục thanh toán.

Dừng ở ngoài cửa, Trương Liễm để giỏ mua hàng lên mặt bàn bên cạnh, bóc vỏ kem ra, gọn gàng bẻ gãy thành hai nửa.

Chu Mịch vừa định đưa tay tiếp lấy, đã bị Trương Liễm ngăn lại: “Đợi một chút.”

Anh rút một túi giấy nhỏ từ trong túi quần ra, rút hai tờ giấy bọc lấy nửa cuối, tùy tiện nói một câu “cầm luôn vào thì đông cứng tay mất”, rồi mới đưa ra.

Chu Mịch cứ nhìn chằm chằm, không nhận lấy, ngược lại bản thân tự đi đến trước mặt anh, ánh mắt sáng rực ôm lấy anh.

Cái ôm yêu thương bất thình lình của cô làm Trương Liễm có hơi không hiểu ra sao, hai tay khựng lại trong không trung: “Sao vậy.”

“Chúng ta đừng tách ra nữa.” Cô tủi thân khịt mũi: “Em không thể gặp được người nào tốt hơn anh đâu.”

Trương Liễm bật cười, chỉ có thể dùng cổ tay vỗ về sự thâm tình bất ngờ của bạn gái.

Cánh tay Chu Mịch càng ôm càng chặt: “Anh đồng ý với em đi.”

Trương Liễm nói: “Anh đồng ý với em.”

Chu Mịch rầu rĩ: “Nói ba lần. Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

“Đồng ý, đồng ý, đồng ý/” Anh dịu dàng nhẫn nại dỗ cô, mới hỏi: “Được chưa?”

Chu Mịch vui mừng dào dạt cong môi, không nỡ cũng không chịu buông tay, như là cao su dính trên người anh.

Đột nhiên gáy cô cảm thấy bị lạnh, Chu Mịch kinh ngạc, nhún vai rụt cổ, lập tức đối diện với gương mặt tuấn tú đang cười vì thực hiện được trò đùa dai của người đàn ông.

Cảm xúc bỗng chốc bị phá vỡ, cô lập tức nhe răng trợn mắt, đấm đánh anh một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.