Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 13: Vòng tay



Duy Y đứng nhìn Lâm Ưu Thần dạy Kiều Y vốn đã biết bơi tập bơi, cô liền buồn bực.

Kiều Y kia chính là trọng sắc khinh bạn, gọi cô tới đây lại gạt cô qua một bên.

Bơi qua lại hai vòng, lại so tài với Cát Phàm hai vòng, thật không phải là đối thủ của hắn, trở lại ngồi trên ghế dựa uống nước trái cây. Cát Phàm cũng đi tới, ngồi bên cạnh nói chuyện phím cùng cô.

Thì ra Cát Phàm cùng Lâm Ưu Thần cùng học một trường, nhưng nhỏ hơn Lâm Ưu Thần hai tuổi, vẫn đang là sinh viên năm nhất. Bởi vì cùng là học sinh, từ từ, Duy Y liền bị chủ đề của Cát Phàm hấp dẫn.

Hắn nói chuyện ở trường đại học cho cô nghe, nói chuyện lúc còn học cấp ba, nói thầy cô giáo như thế nào, toán lý hóa học như thế nào cho hiệu quả…….Tóm lại là Cát Phàm có rất nhiều chuyện nói với Duy Y.

Duy Y ở bên này nghe, Kiều Y ở bên kia lại đỏ mặt giả bộ không biết bơi.

Lâm Ưu Thần hẹn Kiều Y về sau mỗi ngày hắn sẽ đến đây dạy cô tập bơi. Duy Y tất nhiên cũng phải đi cùng.

“Duy Y, anh Ưu Thần rất đẹp trai…….” Kiều Y cười đến nỗi không thể khép miệng lại được.

“Đồ háo sắc, trọng sắc khinh bạn, đem mình ném qua một bên…….”

“Cái gì, không phải có Cát Phàm bên cạnh bạn sao! Mình thấy các bạn trò chuyện rất vui vẻ! Hơn nữa vóc dáng Cát Phàm cũng rất hấp dẫn, nhưng vẫn không bằng anh Ưu Thần.”

“Bạn nói gì vậy, mình chỉ thích anh Trạch Vũ, mình sẽ không loạn tưởng!”

“Ơ ơ ơ, anh Trạch Vũ là của bạn sao? Tại sao bạn không thổ lộ với anh ấy. Bạn thật ngốc, ngay khi anh ấy ra chuẩn bị ra nước ngoài là bạn phải thổ lộ rồi, bạn nghĩ đi, ở nước ngoài nhiều con gái đẹp như vậy, ai biết được ba năm sau quay trở về anh ấy có còn độc thân hay không, nếu như anh ấy đem bạn gái về, bạn nhất định sẽ đau lòng đến chết.”

Nghe Kiều Y nói trong lòng Duy Y thoáng lo lắng, cô ấy nói đúng, mặc dù cô cùng anh Trạch Vũ cùng nhau lớn lên, nhưng không thể nào đảm bảo anh ấy sẽ không có bạn gái.

“…….Mình định đợi đến sau khi tốt nghiệp mình sẽ thổ lộ.” Thấy dáng vẻ thất thần của Duy Y, Kiều Y biết cô ấy lại đa tình. Nhưng cô cũng chỉ có thể nói thật mà thôi.

“Ai nha, bạn đừng nghĩ nữa……khi anh ấy trở về bạn có thể thổ lộ với anh ấy! Mình cảm thấy anh Trạch Vũ cũng thích bạn!”

“Ai, thôi, mình về đây.” Cô bước đi như người vô hồn, Kiều Y thật là hết cách với cô, cô còn muốn hỏi rốt cuộc cô ấy cùng với anh trai đã xảy ra chuyện gì.

Về đến nhà, ba mẹ đã chuẩn bị cơm, lúc ăn cơm rốt cuộc mẹ Duy Y cũng hỏi chuyện chiếc vòng tay. Chuyện này bà suy nghĩ mấy ngày rồi, lúc trước cho rằng Kiều Y cho con bé mượn đeo, không nghĩ tới qua mấy ngày rồi, vẫn không thấy con bé tháo xuống.

Tròng lòng không khỏi có chút bận tâm, dù sao vòng tay kia có giá trị rất lớn. Mẹ Duy Y trước khi chưa biết rõ chuyện gì sẽ không trách cứ con gái, dù sao cũng là một người giảng viên ưu tú, phương thức giáo dục của bà cũng sẽ khác với người bình thường.

“Cái này là anh trai Kiều Y tặng.”

“Anh trai Kiều Y tặng? Tại sao hắn lại tặng cho con một món quà quý trọng như vậy?” Vừa nghe là con trai tặng, mẹ Duy Y thật sự kinh hãi, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Con cũng không biết, có thể…….có thể là trùng hợp, vào ngày sinh nhật Kiều Y anh ấy tặng cho con, bởi vì hôm đó con giúp anh Kiều chọn quà sinh nhật cho Kiều Y!” Xin lỗi mẹ, con nói dối người. Tha thứ cho con không thể nói sự thật ẹ biết…….

“Có thể là người ta muốn cảm ơn con vì đã giúp chọn quà!” Mẹ Duy Y nói như vậy. Sau khi nói ra lời này chính bà cũng không tin, nào có người tặng một cô bé món quà có giá trị như vậy? Anh trai của Kiều Y không biết sao lại tốt như vậy! Duy Y nhà bà còn nhỏ như vậy, cũng không thể học thói xấu được, những đứa trẻ ở tuổi này rất dễ học những thói xấu.

“Hôm nào gặp cậu ấy con đem trả lại đi! Một đứa trẻ đeo đồ quý giá như vậy là không tốt, biết không?”

“Dạ, con biết rồi!”

“Thật biết nghe lời! Ăn cơm đi!”

Duy Y thật sự nuốt không trôi, cô cũng nghĩ muốn trả lại cho người ta, nhưng mà vẫn không thể tháo ra được…….

Sauk hi về phòng, Duy Y quyết định muốn đem vòng tay quý giá trả lại cho người ta, ban đầu cô chỉ nghĩ vòng tay có giá mấy tram, không nghĩ tới là hơn mười vạn. Cô vừa nghe cũng rất bối rối.

Vừa nghĩ cô vừa dùng sức tháo vòng tay ra, tay cũng đỏ lên. Lại đi vào phòng vệ sinh thoa xà phòng lên, nhưng vẫn không thể tháo ra.

Chuyện gì vậy, ngày hôm đó đeo vào rất dễ.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Duy Y vội vàng rửa tay đi lấy điện thoại. Là một dãy số xa lạ, hơn nữa là số ở nước ngoài, chẳng lẽ là anh Trạch Vũ.

“Alo, Xin chào!” Duy Y nghĩ là anh Trạch Vũ, giọng nói không khỏi có chút hung phấn.

“Duy Y, anh là anh Kiều Ngự Diễm!” Bên kia truyền đến âm thanh trầm ổn.

“Anh Kiều? A, xin chào anh Kiều…….” Duy Y hiển nhiên không nghĩ tới là hắn gọi. Giọng nói cũng có chút không tự nhiên.

“Em đang vội sao?”

“Không có, anh Kiều tìm em có chuyện gì không?”

“…….Duy Y…….Vòng tay đó là anh tặng em, không cần trả lại cho anh.” Mặc dù hắn đang ở nước ngoài, lúc nào cũng có thể biết được từng cử động của cô. Dĩ nhiên có thể biết cô muốn tháo vòng tay ra.

“Anh Kiều, làm sao anh biết…….”

“Cảm giác!”

“Nhưng món quà này so với em quá quý giá, em thật sự là không thể nhận! Hơn nữa bây giờ em rất cố gắng tháo ra, chờ em tháo ra rồi sẽ trả lại cho anh, mẹ em đã nói rồi, muốn em trả lại cho anh.”

“Nếu như vậy, thì từ từ tháo ra, đừng làm mình bị thương!” Kiều Ngự Diễm nghĩ, dù sao cô ấy cũng không thể tháo ra, trước mắt, hắn không muốn xảy ra xung đột với cô. Để tránh cho cô lưu lại ấn tượng xấu.

“Ừ, được, anh Kiều khi nào thì anh về? Em sẽ trả lại cho anh!”

“Không cần phải vội, em cứ từ từ. Khi nào anh về sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Vậy cũng được. Tạm biệt anh Kiều!”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút…….” Cho đến khi nghe thấy âm thanh tắt máy, Kiều Ngự Diễm mới nhẹ nhàng nói một câu “Ngủ ngon, công chúa của anh!”

Hoạt động mỗi ngày của cô, gặp ai, tiếp xúc với ai, ở trong trường học có những chuyện gì, tất cả những chuyện liên quan đến cô, mọi thứ đều thông qua vòng tay truyền đến tai hắn.

Em gái hắn yêu sớm, hắn có thể không can thiệp. Nhưng Duy Y thì không được. Cô ấy là của một mình hắn, ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy được.

Bạch Trạch Vũ nam sinh đó du học ở Anh…….

Kiều Ngự Diễm cầm điện thoại lên, nhanh chòng ấn một chuỗi dãy số, vang lên hai tiếng chuông, đối phương liền nghe máy.

“Giúp tôi điều tra một chút, Bạch Trạch Vũ người Trung Quốc, ở chung cư XX, đang du học ở Anh. Nghĩ cách làm cho hắn trong vòng ba năm không thể về nước.”

Muốn thổ lộ, hắn tuyệt không cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.