Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 57: Lời đồn đại



Ăn cơm xong Kiều Ngự diễm liền đưa Duy Y về nhà, thời gian có chút muộn, mọi người ăn tối xong liền đi ra ngoài đi dạo.

Vốn Kiều Ngự Diễm muốn đưa cô đi giải sầu nhưng căn bản Duy Y không muốn đi cùng hắn, sợ cô tức giận không thể làm gì khác hơn là đưa cô về nhà.

Giống như thường ngày, hắn để cô xuống trước cửa khu chung cư, nhìn cô đi xa mới lái xe về nhà.

Lúc này, bóng một người xuất hiện trước xe Kiều Ngự Diễm, chặn lại đường đi của hắn. Bóng dáng kia rõ ràng là Bạch Trạch Vũ.

Bạch Trạch Vũ đi về phía tay lái, gõ cửa xe ý bảo hắn hạ cửa xuống.

Cửa xe mở xuống, hiện ra gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Kiều Ngự Diễm “Chuyện gì?”

“Chúng ta nói chuyện một chút!”

“Tôi với anh Bạch hình như không có chuyện gì để nói!”

“Là về Duy Y!”

Ánh mắt người đàn ông trong xe rét lạnh, nhìn chằm chằm Bạch Trạch Vũ trong chốc lát, Bạch Trạch Vũ mặc một bồ thể thao màu trắng, nhìn như mới đi vận động về, mà hắn ăn mặc như vậy lại rất xứng đôi với Duy Y, nhớ tới mình luôn mặc tây trang xuất hiện trước mặt Duy Y, hắn hận mình cách xa tuổi với cô như vậy.

“Lên xe!” Giọng nói lạnh lùng từ người đàn ông ngồi trên xe.

Bạch Trạch Vũ lên xe, chiếc xe sang trọng chạy thẳng một đường rời khỏi khu chung cư, dừng lại trước một quán cà phê.

Hai người đàn ông xuất sắc xuất hiện ở một quán cà phê, không khỏi thu hút sự chú ý của những cô gái xung quanh. Một người đàn ông lạnh lùng tản ra sức thu hút chết người, mà ngược lại một người đàn ông đẹp chói lóa như ánh mặt trời cũng không kém. Vậy mà hai người đàn ông ưu tú này, không nhìn bất kỳ cô gái nào, cũng không gọi cà phê.

Một nữ nhân viên phục vụ cầm menu đến gần lại bị người đàn ông lạnh lùng đuổi đi.

“Cậu có chuyện gì mời nói, tôi còn có chuyện cần đi gấp!” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nói, hắn đúng là có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu như không phải hắn nhớ Duy Y, hắn sẽ không tốn thời gian đi ra ngoài.

“Nếu thời gian của anh Kiều có hạn, vậy tôi liền nói luôn chủ đề chính. Tôi hy vọng anh không dây dưa với Duy Y nữa. Tôi tin tưởng là anh Kiều đủ hiểu biết giữa anh và Duy Y không xứng đôi, lại càng không có kết quả. Duy Y còn là một cô nhóc thuần khiết, cô ấy không thể làm trò chơi cho anh.”

“Cậu khẳng định tôi với Duy Y không có kết quả?” Kiều Ngự Diễm híp mắt, điều này báo hiệu cho thấy hắn đang nổi giận, hắn hận câu nói kia “Không có kết quả”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Theo như điều kiện của anh Kiều có thể tìm được đối tượng tốt hơn, mà anh vẫn cứ quấn quýt Duy Y không phải là do ham cỏ non sao? Duy Y còn chưa tròn mười tám tuổi, mà anh Kiều đã hơn ba mươi, cuộc sống hai người không giống nhau, tôi không hiểu nôi làm sao hai người có thể sống cùng nhau? Giải thích duy nhất chính là ý nghĩ xấu xa kia. Nếu là như vậy, xin anh bỏ qua cho Duy Y, cô ấy vẫn còn là một cô bé chưa hiểu hết chuyện, không chịu nổi ánh mắt cùng những lời dị nghị của thiên hạ.” Trong khoảng thời gian trở về nước, Bạch Trạch Vũ cũng không rảnh, hắn cũng đã điều tra những việc liên quan đến Kiều Ngự Diễm và Kiều Thị rồi.

Bạch Trạch Vũ đối với Kiều Ngự Diễm có mấy phần kiêng kỵ, dù sao mình cũng chưa có gì, mặc dù làm việc ở Rayne, được sự khen thưởng của ngài Terry. Nhưng dù sao Rayne ở trong nước còn chưa đứng vững, nếu lúc này xảy ra xung đột với Kiều Thị, đối bới Rayne có chút thiệt hại. Hiện giờ Rayne tiến vào thị trường Trung Quốc có chút trở ngại, ngài Terry nhất định sẽ cho rằng mình làm việc không tốt. Còn nữa, hiện giờ thị trường Trung Quốc không riêng gì một mình hắn phụ trách, trên hắn còn có ngài Jayson, tóm lại, hắn phải nghĩ cách có thể an toàn giữ được Duy Y cũng có thể giữ được chính sự nghiệp của mình.

Không tới nông nỗi lưới rách cá chết, tốt nhất không nên lấy trứng chọi đá.

Cho đến bây giờ Kiều Ngự Diễm vẫn biết Duy Y thích Bạch Trạch Vũ, hơn nữa thầm mến từ nhỏ, tình cảm vô tư lại thuần khiết như vậy làm sao mình có thể địch nổi? Thì ra Bạch Trạch Vũ cũng thích Duy Y, cho đến giờ phút này hắn mới biết từ lởi nói của Bạch Trạch Vũ.

Tin tưởng Duy Y còn chưa biết tình cảm của Bạch Trạch Vũ, thật may là cô không biết…….

“Nói xong rồi sao? Nói xong rồi vậy thì tôi nói, đầu tiên mời hiểu cho tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đùa bỡn tình cảm của Duy Y. Tiếp theo, đây là chuyện của tôi và Duy Y, lần sau không cần xen vào chuyện của chúng tôi. Thứ ba, về sau cách xa Duy Y một chút, nếu không, tôi không đảm bảo chuyện như hai năm trước không xảy ra nữa. Như vậy thôi, cáo từ!”

Kiều Ngự Diễm nói xong đứng dậy muốn đi.

“Anh như vậy là không chịu trách nhiệm.” Bạch Trạch Vũ đứng dậy, nói phía sau hắn, có chút lớn tiếng, còn rất bất mãn đối với Kiều Ngự Diễm, giờ phút này, Bạch Trạch Vũ không để ý lời nói của mình có chọc giận Kiều Ngự Diễm hay không, cũng không cần biết chọc giận Kiều Ngự Diễm sẽ có hậu quả thế nào.

Hai người ương ngạnh thu hút mọi ánh mắt của mọi người trong quán.

“Anh có biết hàng xóm ở chung cư nói sau lưng Duy Y khó nghe thế nào không? Anh cho rằng mỗi lần anh lái xe đưa Duy Y về đến cửa chung cư thì không bị ai phát hiện ra sao? Anh có biết cuộc sống của cô ấy khổ sở thế nào dưới ánh mắt của mọi người không?”

“Có ý gì?”

“Là gần đâycó tin đồn, nói rằng cô ấy quyến rũ một người đàn ông lớn tuổi, sau lưng còn có nhiều lời khó nghe hơn! Mọi người không chỉ một lần thấy hai người ở chung một chỗ, cho nên, nếu anh thật sự thích cô ấy, tốt nhất cách xa cô ấy một chút, nếu không sẽ càng làm cô ấy tổn thương hơn.”

Đối với Duy Y mà nói, Kiều Ngự Diễm đúng là già hơn, hai người đứng chung một chỗ tất nhiên sẽ làm cho người ta nghĩ đến phương diện kia. Những người già nhàn rỗi trong chung cư không có gì làm nên tìm chủ đề nói chuyện.

Chuyện này bắt đầu sau khi Duy Y tốt nghiệp trung học xong mới có.

Mặc dù chưa truyền đến tai Duy Y cùng ba mẹ cô, nhưng đúng là rất khó nghe, Bạch Trạch Vũ mới quyết định tìm Kiều Ngự Diễm.

Ở trong mắt Bạch Trạch Vũ là Kiều Ngự Diễm quấn chặt lấy Duy Y không thả, mà sự thật cũng là như thế.

“Ở chỗ nào truyền như vậy?” Kiều Ngự Diễm ngồi trở lại vị trí cũ.

“Không biết, tóm lại là rất khó nghe, tin rằng rất nhanh ba mẹ Duy Y sẽ nghe được!” Cho nên hắn mới nghĩ trước khi truyền đến tai ba mẹ Duy Y muốn làm cho người đàn ông này tự động rời khỏi Duy Y, hơn nữa, rõ ràng người Duy Y thích là mình……Hắn có thể cảm nhận được…….

“Đây là chuyện của tôi và cô ây, tôi sẽ xử lý tốt!” Lại một lần nữa Kiều Ngự Diễm đứng dậy liền đi.

Kiều Ngự Diễm phóng xe với tốc độ cao trên đường.

Bởi vì quan hệ tuổi tác, bọn họ ở chugn một chỗ liền biến thành một tội lỗi, biến thành một việc bẩn thỉu trong miệng những người kia. Y Y cũng nghĩ như vậy sao?

Tại sao bị người khác nhìn với ánh mắt khác thường cũng không nói với mình? Phải tới lúc nào, hắn mới có thể trở thành chỗ dựa cho cô? Để tới khi có khó khăn người đầu tiên mà cô nghĩ tới là mình chứ không phải tất cả mọi chuyện hắn đều phải thông qua miệng người khác, hoặc là thông qua vòng tay mới biết.

Những thứ ngôn luận chết tiệt kia, tin đồn chết tiệt, hắn nhất định sẽ cho bọn họ trả giá thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.