Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 96: Mời rời khỏi nhà họ Kiều



Một ngày kia Kiều Y cùng mẹ Kiều đến bệnh viện, đây là lấn đầ tiên sau ngày xảy ra tai nạn mẹ Kiều xuất hiện tại bệnh viện.

Bởi vì mấy ngày nay Kiều Y vẫn luôn ở nước ngoài tối hôm qua mới về đến cho nên sáng sớm liền tới thăm hai mẹ con cô. Hai ngày trước mẹ gọi điện hỏi chuyện Nicole, giọng mẹ như đang chất vấn.

Bởi vì ban đầu là cô nói Nicole là con cháu họ Kiều, còn cầm xét nghiệm DNA cho bọn họ xem chứng minh đó là con cháu họ Kiều làm bọn họ rất tin tưởng. Thế nhưng mới có mấy tháng? Không tới ba tháng đã biết Nicole không phải cháu gái nhà họ Kiều.

Xảy ra chuyện như vậy làm sao mẹ Kiều có thể không tức giận chứ?

Thật ra ban đầu Kiều Y có ý tốt, lúc có kết quả cô biết Nicole không phải con của anh trai. Chỉ là cô mê muội một lòng chỉ muốn tác thành cho anh trai và Duy Y. Đối với Kiều Y, Duy Y với anh trai phải là một đôi nhưng hai người quá khổ, gặp nhau cũng như không quen.

Vì vậy cô nghĩ muốn dùng Nicole dẫn dắt, không nghĩ tới chuyện lại nhanh bại lộ như vậy.

Nói thật ra lúc đầu khi nhìn báo cáo cô cũng sợ hết hồn, Nicole không có quan hệ ruột thịt với anh trai. Vì vậy cô tốn ít tiền sửa báo cáo lại, Dennis là người biết chuyện này, anh ấy cũng không đồng ý cô làm như vậy nhưng khi anh ấy muốn ngăn cản đã không kịp.

Cô ấy không biết ba Nicole là ai nhưng ít nhất Duy Y là mẹ của con bé.

Sau đó do mẹ hỏi Kiều Y không thể làm gì khác là nói thật toàn bộ. Nhưng mẹ cũng không chịu hiểu cho cô, cho rằng không thể chấp nhận Nicole cũng không thể chấp nhận Duy Y.

Bây giờ mẹ Kiều đã thành một bà mẹ chồng cay nghiệt.

Lúc ba người đến bệnh viện Duy Y đang cho Nicole ăn, bây giờ ba bữa cơm đều là mẹ Duy đưa tới, Nicole so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều, có thể nói chuyện cùng cô không giống hai ngày trước vẫn trong trạng thái hôn mê.

Kiều Ngự Diễm mỗi ngày vẫn gọi hai cuộc điện thoại hỏi thăm nhưng bọn họ nói không nhiều chỉ hỏi thăm mà thôi. Mỗi ngày hai cuộc điện thoại khiến Duy Y yên tâm không ít, Duy Y cảm giác mỗi ngày cô đều dựa vào hai cuộc điện thoại này mà sống qua ngày.

“Duy Y, Nicole đỡ chưa?” Kiều Y vừa đến liền nhìn thấy hai mẹ con Duy Y rất thê thảm, một lớn một nhỏ đều bị thương, tuy nhiên không có ai ở bên chăm sóc.Anh trai cũng thật là tại sao lúc này còn đi công tác chứ?

Dù gì Duy Y cũng là vợ anh, cứ xem như biết thân thế thật sự của Nicole cũng không thể bị đả kích lớn như vậy. Nhìn Duy Y Kiều Y không khỏi cảm thấy đau lòng. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng Duy Y vì anh trai mà chịu khổ nhiều như vậy, cô thật hối hận vì để hai người ở cạnh nhau.

“Kiều Y, bạn đến rồi!” Duy Y thấy Kiều Y đi vào trước sau đó là mẹ Kiều.

“Mẹ.......” Duy Y có chút xấu hổ chào mẹ Kiều, qua mẹ cô biết được thái độ của mẹ Kiều, lúc đó Nicole vẫn còn đang trong phòng cấp cứu nhưng mẹ Kiều lại xoay người bỏ đi.......

Thái độ như vậy xem ra bà thật khó có thể tiếp nhận Nicole.

Nhưng làm sao đây? Nicole chính là sinh mệnh của cô, ở bên cô đã bốn năm, từ lúc cô mang thai chín tháng mười ngày đến khi sinh, cô sẽ không bỏ con bé.

Mẹ Kiều nhìn Duy Y lại nhìn Nicole đang nằm trên giường vô cùng không thoải mái. Nhớ ngày đó bà rất thương đứa cháu gái này nhưng không nghĩ tới đó lại không phải cháu gái bà, điều này cũng làm bà tức giận, Duy Y quay lại với con trai mình lại dẫn theo một đưa con lớn như vậy thế nưng con trai bà vẫn ngu ngốc xem hai người như bảo bối.

Nhưng khi nhìn bộ dáng Duy Y bây giờ không khỏi có chút đau lòng, tai nạn xe cộ lần này làm cho bị thương toàn thân không có ai chăm sóc. Nói thế nào bà cũng nhìn cô lớn lên từ nhỏ, khi còn bé thường tới nhà, bà cũng rất thích cô nhưng tại sao lại biến thành thế này chứ?

Khi còn bé cô rất được nhiều người yêu thích.

“Duy Y chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút!”

“Mẹ, có chuyện gì không thể nói ở đây được phải ra ngoài nói thật là mờ ám!” Kiều Y có chút không hài lòng với hành động của mẹ nhưng kể từ sai khi mẹ chất vấn cô chuyện của Nicole, cô cũng không dám nói gì, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa bao giờ thấy mẹ tức giận như vậy,lần trước Dương Dương đẩy Nicole xuống nước còn chưa tức giận như vậy.

“Không phải chuyện của con, con ở đây với Nicole đi.” Mẹ Kiều liếc mắt nhìn Kiều Y đi ra khỏi phòng bệnh.

Duy Y đi theo phía sau, bên ngoài có chút lạnh nhưng lại làm đầu óc cô lập tức tỉnh táo không ít. Nếu đến sẽ phải đến tuy nhiên cô lại phải một mình đối mặt, tại sao anh Kiều không ở bên cạnh cô chứ?

Đối với chuyện của Nicole, cô cũng không biết tại sao lại như vậy. Theo tính toán thì phải là con gái Kiều Ngự Diễm mới đúng nhưng tại sao lại không phải? Trên đường không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra. Theo trí nhớ của cô thì cô không có phạm sai lầm.......

Hai người ngồi trong một ngôi nhà nhỏ trong khuôn viên bệnh viện, chỗ này cũng không nhiều người qua lại bởi vì trời lạnh nên không có nhiều người đi ra ngoài.

“Duy Y, mẹ biết con là đứa bé ngoan, mẹ cũng không muốn nói quanh co lòng vòng với con, Nicole có phải con gái của con không?” Mẹ Kiều hỏi “Có phải con gái con không” là vì bà đã từng nghi ngờ đứa bé này không phải con Duy Y.

“Mẹ, con biết mẹ không tin tưởng con nhưng con nói thật. Con thật sự không biết ai là ba Nicole? Nhung Nicole chính xác là do con mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, có lẽ như vậy đối với anh Kiều không công bằng nhưng con yêu anh Kiều, cả hai đều rất quan trọng với con......."

“Nếu con biết có lỗi với con trai mẹ vậy thì nên nghĩ biện pháp xin lỗi nó, con có biết hay không bởi vì Nicole mà nó bị thương, cũng không chịu chữa trị, một mình đi Anh công tác. Con nghĩ xem nó có đau lòng không, vợ mình lại sin hra không phải con mình, điều này không nói nhưng con vẫn còn lừa nó.......”

Mẹ Kiều dừng một chút trong lòng có chút thoải mái. “Con đặt mình vào hoàn cảnh của nó suy nghĩ một chút, bây giờ nó đang ở Anh nhưng không chịu chữa trị vết thương, cả ngày đều bận rộn làm việc, cả người cũng thay đổi.”

Mẹ Kiều thật ra có chút hận Duy Y, nếu như không phải tại cô, con trai bà sao có thể chịu nhiều nổi đau như vậy được, không nói tới chuyện bốn năm trước, bốn năm sau cô trở lại thay đổi cuộc sống của con trai mà không nói lại còn làm cho hắn không hạnh phúc như vậy. Có lúc bà hối hận vì đã nhận người con dâu này.

“Cái gì, anh Kiều không chịu chữa trị vết thương? Vết thương của anh ấy rất nghiêm trọng sao?” Đem hôm đó cô không thấy vết thương trên người anh Kiều cho rằng hắn chỉ bị thương ở mặt mà thôi, chẳng lẽ còn vết thương mà cô không thấy?

“Ngay cả nó bị thương con cũng không biết?” Nghe xong lời này mẹ Kiều càng tức giận. Người con này thế nào? Cháu gái không cùng dòng máu nhà bọn họ không nói ngay cả chồng bị thương như vậy cũng không biết.

“Con thật sự làm mẹ quá thất vọng, thôi chuyện của hai đứa mẹ cũng không muốn quản, tóm lại chớ mấy ngày nữa nó từ Anh về con tốt nhất nên có câu trả lời chính đáng đối với mọi người nếu không mời con rời khỏi nhà họ Kiều.”

Mẹ Kiều dám nói ra những lời như vậy xem ra là bị Duy Y làm tức điên người.

Rời khỏi nhà họ Kiều, rồi khỏi nhà họ Kiều? Mẹ Kiều muốn cô rời khỏi nhà họ Kiều? Ý muốn cô rời khỏi anh Kiều sao?

Không, không muốn, cô không muốn xa anh Kiều! Bọn họ thật vất vả mới có ngày hôm nay, tại sao cô có thể rời khỏi anh Kiều chứ? Cô thật vất vả mới biết mình yêu anh ấy.

Duy Y bị lời nói của mẹ làm cho bối rối, lúc bừng tỉnh mới phát hiện ra chỉ còn lại cô ngồi một mình.

Gió lạnh thổi tóc cô, khuôn mặt như bị dao cứa một đường đau nhói, lỗ mũi cũng bị lạnh đến đỏ. Nhưng một chút cảm giác cô cũng không có.

Cô không muốn xa anh Kiều......Nước mắt bất giác rơi trên khuôn mặt cô, nước mắt làm mờ hai mắt cô, từ từ nức nở thành tiếng khóc lớn, không có ai an ủi cô, chỉ có gió lạnh bên cạnh cô.......Còn có lòng cô sắp chết......

Duy Y ngồi khóc một hồi lâu, hơn một tiếng sau Duy Y mới quay về phòng bệnh, Nicole đã ngủ, Kiều Y vẫn ở bên cạnh.

Nhìn thấy Duy Y quay lại, Kiều Y có rất nhiều điều phải nói nhưng không biết nói từ đâu.

Cả sự kiện đều do cô đưa tới, ban đầu tại cô làm giả báo cáo xét nghiệm mới tạo ra cục diện ngày hôm nay. Mẹ không hiểu, anh trai cũng trốn đi Anh.

“Duy Y, thật xin lỗi, đều là mình hại bạn!”

Nhìn Duy Y đỏ mắt, Kiều Y biết mẹ nói với cô những gì.

“Không, đây không phải lỗi của bạn, rốt cuộc mình cũng không biết chuyện là như thế nào!” Cô cũng rất muốn hiểu rõ mọi việc. Tại sao Nicole rõ ràng là con gái cô nhưng lại không phải con anh Kiều. Rốt cuộc bốn năm trước lúc cô hôn mê ở Nhật Bản đã xảy ra chuyện gì?

“Không phải vậy, đều là lỗi của mình, mình không nên làm báo cáo giả đưa cho ba mẹ xem, nếu như không phải vậy, giữa anh trai và bạn cũng sẽ không ở chung một chỗ,cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Hóa ra là như vậy!” Duy Y bất đắc dĩ cười cũng không có dấu hiệu giận.

“Duy Y bạn giận sao?” Kiều Y cẩn thận nhìn Duy Y, phát hiện nét mặt cô ấy rất bình tĩnh.

“Không, đột nhiên mình cảm thấy buồn cười, cả sự việc từ đầu đến cuối bạn đều không có liên quan, nếu như mình với anh trai bạn có duyên thì không cần bạn dắt mối tơ hồng bọn mình cũng sẽ nên duyên, cho nên bạn không có quan hệ gì. Không cần để trong lòng.” Duy Y thật sự không trách Kiều Y, cô nói đúng, xem như không có Kiều Y bọn họ cũng sẽ ở cùng nhau. Đó là định mệnh.

Hai người lại nói chuyện một chút sau đó Duy Y giả bộ mệt để Kiều Y đi về.

Sau khi Kiều Y đi Duy Y rút điện thoại gọi co Kiều Ngự Diễm. Đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra tai nạn cô chủ động gọi cho hắn.

Có một số việc không thể kéo dài làm tổn thương càng nhiều người, mà cô với hắn đều đau khổ giống nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.