“Này, Lạc Quân –”
Cúp điện thoại của Vu Nhược Tình, Ngôn Lạc Quân vừa tắt máy vi tính, vừa rút điện thoại ra.
“Đằng Nguyên tiên sinh sao? Tôi là Ngôn Lạc Quân, tôi có việc phải trở về nước, hạng mục thỏa thuận sợ rằng phải lùi lại.”
Đầu kia điện thoại dường như muốn giữ hắn ở lại thêm một ngày, chỉ nghe Ngôn Lạc Quân nói: “Xin lỗi Đằng Nguyên tiên sinh, ngày mai không được, bây giờ tôi đang ra sân bay rồi.”
“Vậy sau này chúng ta hẹn lại.”
Ngồi trên máy bay, chính Ngôn Lạc Quân cũng không thể tin được mình lại có thể bỏ lại hạng mục đã đàm phán cả nửa năm, rời đi ngay trước một ngày kí hợp đồng.
Nhưng lúc này hắn chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, trong đầu tất cả đều là tấm hình khiến cho hắn vô cùng phẫn hận.
Khi hắn tưởng rằng cô đã thích mình, cô lại hung hăng cho hắn một cái tát.
Đêm khuya, Bạch Ngưng bật đèn, mở mắt nằm ở trên giường.
Ngôn Lạc Quân đêm hôm trước cùng Hạ Ánh Hi tối hôm qua đều khó quên như nhau.
Không thể nào tin nổi, khi Hạ Ánh Hi đang đau lòng vì cô chết, cô lại cùng kẻ đồng lõa giết mình ôm nhau ngủ.
Cô còn muốn chồng của Hứa Tĩnh Hàm, vứt bỏ Bạch Ngưng đã chết. Buồn cười, thật là buồn cười.
Cửa đột nhiên bị đá văng ra, cô giương mắt, chỉ thấy Ngôn Lạc Quân đứng ở cửa.
Gặp lại hắn, cô thất thần trong nháy mắt.
Ngôn Lạc Quân từ từ đến gần. Bạch Ngưng nhìn hắn, cảm thấy hơi thở đáng sợ xung quanh hắn, cô chậm rãi ngồi dậy.
“Không ngờ tôi lại về lúc này sao?” Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, mang theo giễu cợt, lạnh lùng hỏi.
Bạch Ngưng im lặng, nhìn hắn như thể chưa phục hồi lại tinh thần.
“Nói cho tôi biết, giờ này ngày hôm qua, cô ở đâu làm gì.” Hắn đứng ở bên giường, mắt nhìn xuống cô, hỏi.
Bạch Ngưng quay lại nhìn hắn, không nói câu nào.
“Nói cho tôi biết, giờ này ngày hôm qua, cô ở đâu làm gì.” Ngôn Lạc Quân đột nhiên nắm lấy cổ cô, lớn tiếng giận dữ hét lên.
“Đi gặp Hạ Ánh Hi.” Bạch Ngưng lạnh nhạt nói.
“Bốp” một cái tát đập lên mặt cô.
“Lặp lại lần nữa.” Ngôn Lạc Quân gằn từng chữ nói.
Bạch Ngưng ôm bên má nóng ran, lặp lại: “Hạ Ánh Hi uống say, tôi đi đón anh ấy.”
“Vậy sao? Sau đó thì sao? Sau đó các người lên giường cắm sừng tôi đúng không!” Ngôn Lạc Quân gầm thét bóp chặt cổ cô đè cô vào tường.
“Tôi không có.” Bạch Ngưng hít thở khó khăn.
“Không có? Vào khách sạn bị người ta chụp lại còn bảo không có? Đừng nói với tôi rằng một nam một nữ các người đến khách sạn hàn huyên cả đêm!” Ngôn Lạc Quân thật vui mừng vì cô nói không có, vui mừng vì cô không thừa nhận, để cho hắn một con đường để nghi ngờ, có lẽ bọn họ thật sự đã hàn huyên cả đêm, mặc dù như vậy thật buồn cười.
“Ông chủ nhà hàng đã gọi điện cho tôi để tôi đến đón anh ấy. Anh ấy uống say tôi đưa anh ấy đến khách sạn chăm sóc cả đêm mà thôi!” Bàn tay Ngôn Lạc Quân đang bóp cổ cô cũng đã thả lỏng để cho cô có thể hô hấp bình thường.
“Uống say?” Ngôn Lạc Quân cười lạnh nói: “Hứa Tĩnh Hàm, cô còn muốn người ta chụp được ảnh cô ở trên giường mới chịu thừa nhận sao?”
Bạch Ngưng nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Được, tôi thừa nhận, tôi và anh ấy đi thuê phòng, tôi cắm sừng anh đấy, vậy nên, chúng ta ly hôn đi.”