Hôm sau, trạm đầu tiên là Thạch Lâm (1).
“Anh nhìn tảng đá đó xem, ở giữa có cái hang kìa, thật đẹp!” Bạch Ngưng lập tức chạy qua.
Tảng đá ở giữa có cái động này được rất nhiều du khách yêu thích, rối rít đứng đằng sau động chụp hình, nhìn giống như khung hình thiên nhiên vậy.
“Em cũng muốn chụp một tấm.” Bạch Ngưng luôn hưng phấn nhưng giờ ánh mắt cũng xuất hiện một tia chán nản.
“Đi, đi ra ngoài mua máy ảnh.” Ngôn Lạc Quân kéo cô nói.
“Bây giờ ra á? Vừa mới vào mà!” Bạch Ngưng kinh hãi nói.
“Lát nữa lại quay lại xem!” Ngôn Lạc Quân kéo cô đi ra ngoài.
Bạch Ngưng lập tức dừng bước nói: “Vậy chẳng phải phải mua vé thêm một lần nữa sao? Thật lãng phí!”
Ngôn Lạc Quân vỗ ngực nói: “Yên tâm, bản đại gia có tiền, lát nữa một người mua hai vé, dùng một cái, ném một cái!”
“Ha ha ha, nhìn anh rất giống địa chủ nhá! Ha ha ha!” Bạch Ngưng ôm bụng cười to.
“Địa chủ thì cũng vẫn có tiền, cô bé, đi, đi theo đại gia, bao em một bước lên trời luôn, chụp hình đã là gì!” Ngôn Lạc Quân kéo cô qua, nghênh ngang đi ra cửa.
Lúc mua máy ảnh, có một đôi nam nữ cũng đứng chọn máy ảnh giống bọn họ. Nam hơn hai mươi tuổi, rất tuấn tú, nữ hình như đã năm mươi, khí chất phú quý. Nhìn tuổi giống như hai mẹ con, nhưng nhìn vẻ mặt, động tác lại giống như người tình.
Tổ hợp như vậy, khiến nhân viên phục vụ cũng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mang theo chút khinh bỉ.
Bạch Ngưng nhìn Ngôn Lạc Quân, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ “độc ác”, bất giác lén cười đến run rẩy.
Ngôn Lạc Quân trả tiền xong quay đầu lại, nhìn hai vai cô kịch liệt run rẩy, hỏi: “Em làm sao vậy? Trúng gió độc à?”
Bạch Ngưng trừng mắt lườm hắn, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Ngôn Lạc Quân quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Làm ơn nhanh lên một chút, tôi phải nhanh chóng đưa vợ tôi đến bệnh viện.”
Nhân viên phục vụ cũng không nhịn được nở nụ cười.
Vừa ra khỏi cửa hàng điện tử, Bạch Ngưng nhìn khắp bốn phía, chạy đến một cửa hàng bán đồ trang sức.
Ngôn Lạc Quân cau mày nói: “Em đừng có lạc hậu như vậy được không, sao cứ thích mua mấy thứ đồ này vậy?”
“Không cần anh lo…, em cứ thích đấy!” Bạch Ngưng nói xong, lựa một chiếc nhẫn kim cương ít nhất phải ba gram – đương nhiên là giả.
“Em cứ mua đi, dù sao ưu điểm lớn nhất của bà già quê mùa như em là tiết kiệm tiền.” Ngôn Lạc Quân nói xong, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái dây chuyền kim cương nhái Bá tước hoàng kim vô cùng chói mắt nói: “Cái này, được không?”
“Ừ, được được được, cái này vừa đúng!” Bạch Ngưng vui vô cùng.
Ngôn Lạc Quân sững sờ nói: “Em. . . . . . muốn thật à?” Đeo đồ giả không nói, còn rêu rao như vậy làm gì, đầu cô bị nước vào à!
“Đương nhiên là muốn, nhìn qua thấy rất giống người có tiền, đúng không?” Bạch Ngưng hả hê đem một đống nhẫn kim cương, dây chuyền, vòng tai đưa cho nhân viên phục vụ tính tiền.
Mua xong đồ trang sức, Bạch Ngưng nhìn cửa hàng tạp hóa phía đối diện, lại nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Anh có tiền đúng không?”
Ngôn Lạc Quân sửng sốt một chút sau gật đầu: “Bản đại gia có tiền, sao nào?”
“Mua một bộ quần áo hàng hiệu chắc không là gì đúng không.”
Ngôn Lạc Quân kéo tay cô, đưa một tấm thẻ vào tay cô, lớn tiếng nói: “Bảo bối, cho em quẹt thoải mái!”
Bạch Ngưng đem túi ny lon đựng mấy đồ trang sức linh tinh nhét vào tay hắn, cầm thẻ tín dụng vui vẻ chạy vào cửa hàng.
Ngôn Lạc Quân không ngờ cô cầm thẻ của hắn, mua một bộ quần áo xa hoa nhưng chỉ có bà già mới mặc được, hoàn toàn che mất khí chất. Nhìn cô từ phòng thử quần áo đi ra, suýt chút nữa khiến hắn ngất xỉu.
Bạch Ngưng đứng trước gương nhìn trước sau một lượt, có vẻ như rất hài lòng với kết quả, mặc luôn bộ này đi tính tiền.
“Em muốn đi làm tóc!” Ra khỏi cửa hàng bán quần áo, Bạch Ngưng nói.
“Đi, có lẽ em làm một quả đầu rậm rạp rối bù sẽ thích hợp với bộ quần áo này đấy.” Ngôn Lạc Quân cau mày nói.
Bạch Ngưng mang theo nụ cười ý vị sâu xa, đi tới cửa hàng làm tóc ở góc tầng hai.
Khi Ngôn Lạc Quân ngồi ở trên ghế sa lon xem xong quyển tạp chí thứ ba, bả vai bị người ta vỗ vỗ.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ hơn 40 tuổi, tóc quăn màu vàng rối bù. Hình như không quen. Nhìn kỹ, trên mặt cô ta trát phấn thật dày, có thể dùng từ trắng bệch để hình dung. Trên trán có vài nếp nhăn, mắt màu tím bóng, đôi môi đỏ thẫm . . . . . . Nếu như không thấy bộ quần áo quen mắt thì chắc hắn cũng chẳng nhận ra đây là cô gái hắn ngồi chờ nãy giờ.
“Sao? Không nhận ra à?” Bạch Ngưng vui vẻ nói.
“Em làm cái gì đấy hả?” Ngôn Lạc Quân sững sờ nhìn cô.
Bạch Ngưng cười cầm lấy túi đồ trang sức trong tay hắn, đem dây chuyền, vòng tai, nhẫn đeo hết lên. Hai tay đeo năm chiếc nhẫn, cái nào cũng huênh hoang phát khiếp.
Hài lòng nhìn đôi tay, cô móc ví tiền của hắn bỏ vào túi xách của mình, nói: “Bảo bối, đi thôi!”
Vì thế, lúc này Ngôn Lạc Quân mới hiểu ra, hắn từ đại gia trực tiếp giáng cấp làm trai bao được phú bà bao nuôi.
Đi ra bên ngoài, Bạch Ngưng đeo kính đen lên, thân mật ôm cánh tay hắn, thành công giúp hắn đưa đến vô số ánh mắt tò mò, tiếc hận, khinh bỉ. . . . . . đủ loại.
“Tình yêu à, anh khát.” Ngôn Lạc Quân nói, phối hợp với trò chơi trẻ con này của cô.
“Ừ, tự đi mua đi, tiện mua cho em luôn.” Màu móng tay đỏ chót của Bạch Ngưng dưới ánh mặt trời vô cùng bắt mắt.
. . . . . .
Quay lại Thạch Lâm, đi ngang tấm biển quảng cáo to đùng, Bạch Ngưng lập tức kéo Ngôn Lạc Quân nói: “Bảo bối, chúng ta chụp chung một tấm.”
“Tình yêu à, cái gì cũng nghe theo em hết.” Ngôn Lạc Quân thâm tình chân thành nói.
Nghe được câu này, người chụp hình rõ ràng hơi run rẩy.
Hai người nhịn cười đến nội thương.
Chụp ảnh xong, Ngôn Lạc Quân nói bên tai cô: “Cục cưng, em nói xem, nếu chúng ta hôn nhau ở đây trước mặt mọi người, có thể có người buồn nôn không?”
“Đừng, ban ngày ban mặt, anh không sợ mất mặt nhưng em sợ!”
“Yên tâm, người mất thể diện là anh, không phải em.” Ngôn Lạc Quân kéo cô đến bên cạnh một tảng đá lớn.
“Đừng…, người khác sẽ nhìn thấy đấy!” Bạch Ngưng còn chưa dứt lời, đã bị hắn che môi lại.
Chỉ chốc lát sau, các du khách khác cũng bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ về phía họ.
Qua một lúc nữa, nụ hôn sâu mới kết thúc, Ngôn Lạc Quân lấy khăn giấy ra lau miệng đầy son môi, Bạch Ngưng xấu hổ cúi đầu.
. . . . . .
Đến gần tối, Bạch Ngưng đã thay một bộ trang phục của tộc Di (2), nghiễm nhiên trở thành một cô gái tộc Di, đứng ở bên cạnh cô là Ngôn Lạc Quân, hắn cũng mặc trang phục nam tộc Di. Hai người tay trong tay đi trên đường.
“Hoàng hôn Vân Nam thật là đẹp.” Bạch Ngưng nhìn bầu trời phía xa, nhẹ nhàng thốt ra.
“Mây ngũ sắc lúc ráng chiều bay về phía Nam, ánh chiều ta còn sót lại đương nhiên phải đẹp.” Ngôn Lạc Quân quay đầu nhìn cô, hỏi: “Ngày mai muốn đi đâu nào?”
“Ừ. . . . . . Để em nghĩ đã.”
“Cốc Khủng long?” Ngôn Lạc Quân cười nói.
Còn lâu, không đi! Nghe đã thấy ảnh hưởng đến không khí. Em nghe nói Vân Nam có một ngọn núi tuyết phủ quanh năm trên đó có rất nhiều mai. Dưới chân núi còn có một nơi gọi là ‘thôn tình yêu’, nơi đó có các đôi tình lữ từ khắp nơi trên thế giới đến du lịch. Bọn họ bị phong cảnh nơi đó hấp dẫn, tình nguyện ở lại đó, lấy nghề bán đồ thủ công mĩ nghệ mà sống, trải qua cuộc sống nghèo khó mà vui vẻ. Ngày trước đọc trong văn, em đã cảm thấy rất đẹp, chúng ta đến đó được không?”
(1)Thạch Lâm hay Rừng đá (tiếng Hoa: 石林) là một khu rừng đá tự nhiên tại huyện tự trị dân tộc Di Thạch Lâm (石林彝族自治县),tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, cách Côn Minh 120 km. Diện tích hơn 40 vạn mẫu. Thạch Lâm là điển hình khu địa chất hình thành và biến hóa qua hàng tỷ năm và có địa mạo đặc biệt Carxtơ. Ngày 12 tháng 3 năm 2004, Thạch Lâm được các chuyên gia của tổ chức bình chọn địa chất thế giới thuộc UNESCO công nhận là Vườn địa chất thế giới. Năm 1984, Thạch Lâm được chính phủ Trung Quốc phê chuẩn là Khu thắng cảnh trọng điểm quốc gia. Theo truyền thuyết của dân tộc Di (彝族) thì Thạch Lâm là đất tổ của dân tộc này. Phong cảnh chủ yếu của Thạch Lâm là: Rừng đá lớn nhỏ, Lý Tử Tinh Thạch Lâm (李子菁石林), Động Chi Vân, Trường Hồ, Đại Điệp Thủy (大叠水). Mỗi năm vào ngày 24/6 âm lịch là thời gian tham quan Thạch Lâm lý tưởng nhất
(2) Dân tộc Di: Dân tộc thiểu số Trung Quốc, phân bố chủ yếu ở vùng Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu và QuảngTây