Thanh âm của Tiêu Văn vô cùng động lòng người, đương nhiên là có thể thu hút được sự chú ý của đám nghệ sĩ đang đi ngang qua kia.
Thấy Tiêu Văn cố ý phỉ báng Thẩm Lệ, Cố Mãn Mãn tức đến độ muốn tiến lên trước khẩu chiến với cô ra, nhưng cô vừa bước lên được nửa bước, còn chưa kịp mở miệng thì cổ tay cô đã bị Thẩm Lệ túm lại.
Ngữ khí của Cố Mãn Mãn có mang theo chút chất vấn: “Chị Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ không nhìn Cố Mãn Mãn mà khoanh tay lại nhìn về Tiêu Văn: “Có người nào mà công việc đến tay rồi nhưng vẫn bị người khác giành lấy có thể thoải mái trong lòng chứ? Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách cô được, việc đưa công việc của tôi cho cô cũng là quyết định cũng công ty. Cũng may, tôi vẫn còn những quảng cáo khác phải quay, còn những bộ phim khác phải đóng, về điểm này thì tôi vẫn còn may mắn hơn người khác a.”
Lời của Thẩm Lệ không hề tìm ra được một chỗ sai nào cả, nhưng trong đó lại ẩn chứa một hàm ý sâu xa.
Một diễn viên tuyến 18 như Tiêu Văn bởi vì thân phận bạn gái của Cố Tri Dân mà hôm qua đã kiếm thêm được chút fame và độ hot, sau đó còn cướp luôn quảng cáo của một ngôi sao tuyến một như Thẩm Lệ ở trong công ty.
Tuy Thẩm Lệ nói đây là quyết định của công ty, nhưng lại ám chỉ Cố Tri Dân đã hậu thuẫn cho Tiêu Văn.
Câu cuối cùng mà cô nói, chình là ám chỉ hôm nay Cố Tri Dân có thể cướp công việc của Thẩm Lệ cho Tiêu Văn, thì ngày mai cũng sẽ có thể cướp công việc của người khác cho Tiêu Văn thôi.
Thẩm Lệ suy cho cùng cũng là nữ minh tinh có nhiều dự án trong công ty, bị cướp một quảng cáo thì sẽ có quảng cáo khác, nhưng người khác thì không được may mắn như cô.
Mọi người trong giới nghệ sĩ này đều muốn nổi tiếng, Tiêu Văn thân là bạn gái của Cố Tri Dân, cô ta đi đường tắt, cô ta giành bánh kem của người khác, nếu cứ như vậy thì mọi người sẽ không còn thuận mắt Tiêu Văn nữa.
Các nghệ sĩ đi ngang qua vốn có ý định đến xem kịch hay, nên họ đi rất chậm, nhưng sau khi nghe Thẩm Lệ nói như vậy, thì sắc mặt họ liền trở nên có chút khó coi.
Nhưng Tiêu Văn lại không thể nghe hiểu thâm ý trong câu từ của Thẩm Lệ, cô ta chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng được nở mày nở mặt rồi, nghe thấy mấy lời không ấm không nóng của Thẩm Lệ, cô ta còn tưởng Thẩm Lệ đã chịu thua, trong thanh âm của cô ta lúc này cũng nhuốm đầy sự đắc ý.
“Chị Thẩm không trách tôi thì tốt, tôi chỉ làm theo sắp xếp của công ty mà thôi.” Tiêu Văn đưa tay vén tóc, cằm cô ta cũng sắp vênh lên đến tận trời rồi.
Thẩm Lệ nhướng mày đánh giá Tiêu Văn.
Cô nhất thời cũng không rõ, Tiêu Văn này thật sự là ngốc thật hay là giả ngốc vậy.
Nếu như là ngốc thật thì Cố Tri Dân nhìn trúng cô ta ở điểm nào vậy chứ?
Còn nếu như là giả ngốc, thì cũng giả quá thật rồi a.
Thẩm Lệ lười lãng phí thời gian với cô ta, cô quay người lại và bước vào trong.
Cố Mãn Mãn cũng theo Thẩm Lệ vào trong, còn mấy người nghệ sĩ vốn đang xem kịch hay cũng theo Thẩm Lệ đi vào Thịnh Hải.
Thang máy đúng lúc đi xuống, sau khi Thẩm Lệ bước vào thì mấy người nghệ sĩ đó cũng vào theo. Tiêu Văn bị bỏ lại ở một khoảng đằng sau, thấy phía trước nhiều người như vậy, cô ta cố ý đi chậm lại để không phải đi cùng thang máy với Thẩm Lệ.
Sau khi bước vào thang máy, mấy người nghệ sĩ lần lượt lễ phép chào hỏi cô: “Chị Thẩm.”
“Cứ gọi tên tôi là được rồi.” Thẩm Lệ mỉm cười, bộ dạng trông rất dễ gần.
Nhưng khí chất của Thẩm Lệ quá độc đáo, sự khí phách trên người cô quá mạnh, khiến cho người ta cảm thấy một sự xa cách không nói thành lời, nên mấy người nghệ sĩ đó vẫn dè dặt cẩn thận, không dám tiến đến quá gần.
Trong đó có một cô gái lên tiếng hỏi Thẩm Lệ: “Chị Thẩm, sắc mặt của chị kém quá, chị không sao chứ? Vừa nãy em thấy xe của Tiêu Văn sắp tông trúng chị rồi.”
Thẩm Lệ giải thích: “Không có đụng trúng tôi, sắc mặt tôi kém là vì hôm qua tôi bị sốt.”
Mấy người nghệ sĩ này đều là người mới ở công ty, có hai người tuyến hai tuyến ba, cũng có mấy người mới vừa được ra mắt, đối với bọn họ mà nói thì Thẩm Lệ chính là một đỉnh cao không thể với tới, so với một Tiêu Văn không có năng lực nhưng lại đi cướp công việc của người khác, thì đương nhiên là họ có hảo cảm với Thẩm Lệ hơn rồi.