Hạ Diệp Chi từ phòng vệ sinh trở về, đã nhìn thấy Thẩm Lệ đang nhìn chằm chằm vào điện thoại mà mặt mũi không biểu cảm gì.
Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ, Thẩm Lệ trực tiếp đưa điện thoại di động tới, để tự cô nhìn.
Mạc Đình Kiên đi cùng Hạ Diệp Chi tới, thấy thế cũng bu lại, nhìn thấy nội dung trong đó, Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày.
"Tại sao có thể như vậy?" Hạ Diệp Chi lật hai trang liền vô cùng tức giận.
Thẩm Lệ lại lại điện thoại di động, lại làm mới bảng tin lần nữa, phát hiện chủ đề cô đánh người đã sắp bị loại khỏi bảng tin.
Cố Mãn Mãn lúc này cũng lấy cơm trở về, thấy bọn họ đang nói về chuyện tìm kiếm tin nóng, liền nói: “Chưa bao giờ gặp người nào ghê tởm như vậy!”
"Cũng tại em, hôm qua chị tiểu Lệ đã để em lên xe, để em không cần quan tâm đến Tiêu Văn, nếu em không bị Tiêu Văn đánh chị tiểu Lệ cũng không trở thành đối tượng để Tiêu Văn ra tay, càng không khả năng bị người khác chụp lại..."
Cố Mãn Mãn có chút chán nản, cô không chỉ không bảo vệ được Thẩm Lệ, ngược lại còn gây thêm rắc rối cho Thẩm Lệ.
"Cho dù hôm qua không để Tiêu Văn đạt được mục đích thì hôm nay, ngày mai hoặc một ngày nào đó trong tương lai, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm như vậy.” Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: "Lại tới một lần nữa, tôi vẫn đánh lại như thường.”
Những người khác trong đoàn làm phim có lẽ cũng đã nhìn thấy hot search, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này.
Đạo diễn là người bình thường cũng rất ít khi lên mạng, nói chung cũng là nghe người ta nói, đi về phía Thẩm Lệ: “Đều ở đây sao, vẫn chưa ăn cơm?”
Cố Mãn Mãn trả lời: "Đang chuẩn bị ăn.”
Đạo diễn xoa xoa tay, thăm dò nói: "Tôi nghe người ta nói, trên mạng dường như xảy ra một chút chuyện?”
Cố Mãn Mãn cười nói ra: "Có một chút chuyện xảy ra, nhưng xin đạo diễn yên tâm, đội ngũ quản lý của Thịnh Hải chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ xử lý tốt chuyện này."
"Tôi đương nhiên là tin tưởng Thịnh Hải của các cô!” Đạo diễn tiếp tục nói chuyện phiếm với bọn họ vài câu sau đó quay người rời đi.
Đạo diễn vừa đi, Cố Mãn Mãn liền nhỏ giọng nói: "Chị tiểu Lệ, chuyện này chị không cần lo lắng, em đã nói chuyện cùng bộ phận PR, tạm thời không có bằng chứng xác thực, video này không có nguyên nhân hậu quả nên không thể khẳng định một cách tùy tiện, dùng điều này để dẫn dắt dư luận, khống chế tốc độ truyền tin.”
"Hôm qua chỗ chúng ta dừng xe không có camera giám sát sao?” Nếu có camera giám sát, Cố Mãn Mãn chắc chắn đã tìm được video hoàn chỉnh để phản kích, Thẩm Lệ chỉ là muốn xác nhận lại một chút mà thôi.
Cố Mãn Mãn cho trả lời phủ định: "Không có."
"Người chứng kiến cũng không có?" Hạ Diệp Chi hỏi.
"Cho dù có, cũng là người của đoàn làm phim chúng ta, cho dù fan hâm mộ của chúng ta hiểu, nhưng bên kia vẫn tiếp tục lấy lý do ‘đoàn làm phim bao che" để công kích chị tiểu Lệ, nếu như không thể mạnh mẽ phản kích, vậy video này có thể sẽ thành vết nhơ trên người chị tiểu Lệ không thể nào rửa sạch được.”
Cố Mãn Mãn nói xong, liền thấy Thẩm Lệ vẫn luôn nhìn mình như đang có điều gì đó suy nghĩ, cô hỏi: “Chị tiểu Lệ, chị nghĩ ra cách gì rồi sao?”
Thẩm Lệ lắc đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn Cố Mãn Mãn: "Chị vốn nghĩ em chỉ biết ăn, không ngờ em cũng rất có đầu óc.”
"Chị Tiểu Lệ!" Cố Mãn Mãn dở khóc dở cười: "Bây giờ là lúc nào rồi mà chị còn có tâm trạng nói những thứ này.”
"Vậy ăn cơm trước đi."
Thẩm Lệ mở hai hộp cơm ra đưa tới trước mặt Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên: "Hơi cực khổ với ông Mạc và bà Mạc rồi, buổi tối mời hai người ăn tiệc.”
Trên mặt Mạc Đình Kiên có thể thấy đều là sự ghét bỏ, nhưng Hạ Diệp Chi đã cầm đũa bắt đầu ăn, cộng thêm câu ‘bà Mạc’ của Thẩm Lệ rất dễ nghe, cũng đành chấp nhận một chút.