Cô Vợ Thay Thế

Chương 1495: Chưa tỉnh, vẫn còn đang mơ



Cố Mãn Mãn nghẹn họng, nhỏ giọng nói: “Sao chị biết tổng giám đốc Đào muốn đưa em về nhà?”

Thẩm Lệ cười một tiếng: “Chị đoán thôi, tổng giám đốc Đào thân sĩ vậy mà.”

Quan hệ của Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ rất tốt, đương nhiên cũng không có ý định giấu giếm, cô ấy nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình: “Em thấy con người tổng giám đốc Đào rất mâu thuẫn, anh ta nhìn có vẻ rất khôn khéo cũng rất thân sĩ, nhưng đã có vợ chưa cưới rồi mà vẫn cứ khăng khăng muốn đưa em về nhà, em cảm thấy anh ta rất đểu…”

Thẩm Lệ nghe vậy thì trầm mặc.

Cố Mãn Mãn cho rằng Thẩm Lệ đang suy nghĩ chuyện Đào Triển Minh có đểu hay không.

Kết quả, một lát sau, cô ấy nghe thấy Thẩm Lệ hỏi một câu khó hiểu: “Tổng giám đốc Đào khăng khăng muốn đưa em về nhà?”

“Đúng thế, nhưng đây không phải là trọng điểm, chị tiểu Lệ, chị có biết nắm trọng điểm không thế…” Cố Mãn Mãn có phần mệt mỏi, cô cảm thấy mình và Thẩm Lệ đang không cùng tần số, có cảm giác nói không rõ.

“Sao chị lại không nắm trọng điểm, em thấy Đào Triển Minh thế nào?” Thẩm Lệ hỏi cô ấy.

“Thông minh, có năng lực, diện mạo cũng được…” Cố Mãn Mãn lại lấy lại tinh thần: “Nhưng điều này có liên quan gì đến em chứ, anh ta đã có vợ chưa cưới mà còn đưa em về nhà, lẽ nào anh ta muốn bắt cá hai tay?”

Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hình như Đào Triển Minh vẫn thích Thẩm Lệ…

Cố Tri Dân vốn đang ngủ yên trên giường, dường như khó chịu cau mày, còn đá chăn, có vẻ là bị giọng nói của Cố Mãn Mãn làm ồn tới.

Thẩm Lệ tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai: “Có chuyện gì ngày mai nói sau, bây giờ cũng muộn rồi, ngủ sớm đi.”

“Em…” Thật ra Cố Mãn Mãn vẫn có điều muốn nói, nhưng Thẩm Lệ đã cúp điện thoại.



Lần này Cố Tri Dân thật sự rất say, anh ngủ từ tối hôm trước tới chiều ngày hôm sau.

Buổi sáng khi Thẩm Lệ ra ngoài đã gọi đồ ăn sáng để trên bàn, cô còn để lại một tờ giấy note bảo anh tỉnh dậy thì cho vào lò vi sóng hâm nóng lại.

Sáng nay có một hoạt động công ích, cần Thẩm Lệ tham gia cho nên từ sáng sớm cô đã phải đi.

Bận rộn tới hai ba giờ chiều, về tới nhà đã là lúc hoàng hôn.

Vừa mở cửa đã cảm thấy căn phòng yên tĩnh.

“Cố Tri Dân?”

Thẩm Lệ khoá cửa lại rồi đi vào phòng, gọi tên Cố Tri Dân.

Không có tiếng đáp lại.

Khi cô thay giày đi vào thì phát hiện đồ ăn sáng trên bàn vẫn ở yên đó chưa hề động vào.

Không phải chứ!

Nếu Cố Tri Dân tỉnh lại thì chắc chắn sẽ nhìn thấy đồ ăn sáng, chắc chắn cũng có thể đoán được là cô mua cho anh, dù có việc gấp ra ngoài thì cũng sẽ ăn đồ cô mua cho rồi mới đi.

Thẩm Lệ đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa ra, phát hiện trên giường có một ngọn núi ngỏ đang nhô lên.

Thẩm Lệ sững sờ sau đó thở dài bất đắc dĩ, thì ra là vẫn chưa tỉnh.

Cô ngồi xuống mép giường, đang nghĩ có nên gọi anh không thì Cố Tri Dân đã tự kéo chăn xuống, vẻ mặt mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ.

“Tỉnh rồi à?” Thẩm Lệ hỏi anh.

Cố Tri Dân nhìn Thẩm Lệ vài giây rồi bỗng đưa tay dụi mạnh mắt mình: “Chưa tỉnh, vẫn đang nằm mơ.”

Nếu không phải mơ thì sao anh vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Thẩm Lệ?

Thẩm Lệ nghe giọng điệu của anh thì cảm giác bình thường không ít.

Lần này hẳn là đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cô không chút khách sáo vén chăn ra, khi Cố Tri Dân còn đang mang vẻ mặt ngơ ngác thì chỉ vào phòng tắm: “Lập tức đi tắm rửa sạch sẽ rồi ra đây, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Hai chữ “nói chuyện” được cô nhấn mạnh.

Thẩm Lệ nói xong thì đi ra.

Cố Tri Dân day day huyệt thái dương, hôm qua anh đã làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.