Đào Triển Minh bước chân đi vào.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh ta đến chỗ của Cố Mãn Mãn.
Chỗ ở của Cố Mãn Mãn giống như trong tưởng tượng của anh ta, một nơi tiêu chuẩn của một cô gái ở.
Khắp nơi đều lộ ra dấu vết sinh hoạt, cảm giác rất ấm áp.
Có thể nhìn ra được chủ nhân là một người rất nghiêm túc trong cuộc sống.
Điều này cũng nằm trong tưởng tượng của Đào Triển Minh.
Cố Mãn Mãn thấy Đào Triển Minh đi vào thì quan sát xung quanh, trong lòng cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
Đào Triển Minh rất thần kỳ, nếu người bình thường làm như vậy thì sẽ cảm thấy không lễ phép, xúc phạm người khác, nhưng khi anh ta làm thì không hề có cảm giác không thoải mái nào.
Ví như hiện tại, anh ta gõ cửa nửa ngày cũng không nói lời nào, chỉ nhìn xung quanh, Cố Mãn Mãn cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
Ngược lại có chút may mắn, mấy ngày hôm trước cô đã dành thời gian dọn dẹp nhà.
Hơn nữa cô cảm thấy Đào Triển Minh có hơi kỳ lạ.
Hơn nửa đêm, không lẽ anh ta đột nhiên nổi hứng thứ muốn đến tham quan chỗ ở của cô chứ?
“Anh…” Cố Mãn Mãn mở miệng, Đào Triển Minh quay đầu nhìn cô.
Cố Mãn Mãn cẩn thận hỏi: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cô chưa gọi điện thoại cho tôi.”
Vẻ mặt Đào Triển Minh bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, có vẻ không hoàn toàn nhẹ nhàng, nhưng không hề có cảm giác chất vấn, ngược lại giống như bị đối xử không công bằng muốn đòi một câu trả lời.
“Điện thoại? Điện thoại gì?”
Cố Mãn Mãn sửng sốt một chút mới nhớ tới, lúc cô đón xe về nhà thì hình như Đào Triển Minh đã nóicô về đến nhà phải gọi điện thoại cho anh ta.
Lúc đó anh ta còn cố ý lặp lại hai lần, chờ cô trả lời mới thôi.
Mà lúc đó cô cũng đồng ý…
Nhưng sau đó cô về đến nhà lại quên mất.
Sau khi cô cất kỹ vòng tay của bà Đào thì quên sạch chuyện này không còn gì.
Chẳng trách trước khi cô ngủ thì cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó, thì ra là chuyện này.
“Nhớ chưa?” Đào Triển Minh nhìn dáng vẻ chột dạ của cô thì biết cô đã nhớ rồi.
Cố Mãn Mãn gật đầu, càng chột dạ: “Không… Lẽ anh…”
Cô vẫn chưa nói xong mấy chữ “Đến đây vì chuyện này sao” thì Đào Triển Minh đã cắt ngang: “Không sai, tôi đến đây vì chuyện này, tôi vẫn luôn đợi điện thoại của cô.”
“Hả?” Cố Mãn Mãn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đầu óc cô hơi hỗn loạn.
Bởi vì Đào Triển Minh nói những lời này rất dễ quấy nhiễu suy nghĩ của con người.
Vẫn luôn đợi điện thoại của cô gì chứ.
Cô cảm thấy gần đây hành vi của Đào Triển Minh ngày càng kỳ lạ.
Rất dễ làm cho người ta sinh ra hiểu lầm.
“Tôi không phải là trẻ con, đón xe về nhà cũng không thể xảy ra chuyện gì được, anh cũng không đến mức vẫn luôn chờ, cho dù anh không chờ được thì cũng không cần hơn nửa đêm chạy tới nhà tôi chứ, anh là người trưởng thành rồi, anh có thể chín chắn hơn một chút được không…”
Cố Mãn Mãn càng nói càng cảm thấy mình có lý, ngược lại bắt đầu dạy dỗ Đào Triển Minh.
“Cô dạy dỗ tôi sao?” Đào Triển Minh ngước mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô.
Cố Mãn Mãn mím môi, không nói.
Quan trọng là không dám nói.
Nhưng không khỏi sợ anh ta.
Nên rất khó nói.
Haizz.
“Vì sao tắt máy.” Đào Triển Minh lại hỏi.
Anh ta đưa bà nội về nhà thì trời đã khuya.
Hôm nay có nhiều việc nên anh ta cũng hơi mệt mỏi, ngồi trên sô pha chờ điện thoại của Cố Mãn Mãn, không nghĩ tới anh ta lại ngủ thiếp đi.
Khi anh ta tỉnh lại thì gọi cho Cố Mãn Mãn nhưng tắt máy, lái xe vòng qua hơn nửa thành phố đến nhà tìm cô.