“Thính lực của tôi bình thường, cô không cần lặp lại lần thứ hai.” Đào Triển Minh nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cố Mãn Mãn dừng một chút: “Ồ.”
Cô chậm rì rì vào phòng bếp.
Cô cố ý rất chậm, đang suy nghĩ có phải vừa rồi đầu óc Đào Triển Minh úng nước hay không mới nói muốn ăn mì gói, lỡ anh ta hối hận thì cô có thể không cần đi làm.
Kết quả đến cô vào phòng bếp, Đào Triển Minh cũng không gọi cô lại.
Cố Mãn Mãn do dự đứng ở cửa phòng bếp một lát, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại nhìn Đào Triển Minh thử hỏi nói: “Hay là… Tôi gọi thức ăn ngoài cho anh nhé?”
Đào Triển Minh không chút do dự từ chối: “Không tốt cho sức khỏe, tôi không ăn.”
“…” Nói giống như ăn mì gói tốt cho sức khỏe vậy.
Cố Mãn Mãn chửi thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Được.”
Đào Triển Minh: “Nhanh lên.”
Cố Mãn Mãn “Ha ha” một tiếng, không muốn nói chuyện với anh ta.
Sợ là càng nói càng tức giận.
Cố Mãn Mãn không biết nấu cơm, nhưng tay nghề nấu mì gói lại ngày càng tăng.
Trước kia ở nhà thì người trong nhà không cho cô ăn mấy thứ này, hiện tại không giống vậy, cô muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Quan trọng là mì gói vừa tiết kiệm lại ăn ngon.
Cô tìm rau xanh, cà chua, còn có hai quả trứng gà trong tủ lạnh.
Cô nghĩ đến sức ăn của Đào Triển Minh thì rất hào phóng đập thêm hai quả trứng gà bỏ vào.
Mấy món mì gói này thì cho dù bỏ loạn nguyên liệu cũng rất ngon.
Không bao lâu, Cố Mãn Mãn bưng mì gói thơm ngào ngạt ra.
Cô bỏ thêm nhiều đồ ăn và trứng gà nên phải đựng vào một tô rất lớn.
“Được rồi.” Cố Mãn Mãn đặt mì gói lên bàn ăn.
Đào Triển Minh đứng dậy đi tới, ánh mắt dừng lại tô lớn đựng thức ăn hỗn loạn thì lông mày nhíu lại.
Cố Mãn Mãn vẫn luôn quan sát phản ứng Đào Triển Minh, anh ta nhíu mày cũng không tránh được đôi mắt của cô.
“Nếm thử đi, hương vị vẫn được, tôi thường xuyên ăn như vậy.” Cố Mãn Mãn nhét đũa nhét vào tay anh ta, khuyên anh ta ăn thử xem.
Đào Triển Minh cũng không nhiều lời, cầm đũa gắp ăn.
Anh ta ăn hai miếng thì vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều lắm.
Đào Triển Minh là người làm mọi việc khéo léo, chu toàn mọi thứ.
Mặc dù anh ta ăn một tô mì hỗn loạn trong căn nhà thuê của cô nhưng vẫn duy trì dáng vẻ cao quý.
Giống như anh họ cô vậy.
Cố Mãn Mãn ngồi đối diện anh ta, nâng má nhìn anh ta ăn.
Cô ngày càng cảm thấy trên đời này có rất nhiều người giống nhau.
Cô chỉ có duyên gặp Mạc Đình Kiên mấy lần, từ nhỏ có quan hệ rất tốt với Cố Tri Dân, bây giờ là Đào Triển Minh.
Trên người bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau.
Thong dong, năng lực kiềm chế mạnh, chín chắn bình tĩnh…
Mặc dù có vẻ đơn giản như vậy nhưng không dễ dàng tập hợp lại trong một con người.
“Cô muốn ăn?”
Đào Triển Minh đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
“Không có không có…” Cố Mãn Mãn vội vàng nói.
Đào Triển Minh: “Vậy cô nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Anh cũng nói tôi nhìn chằm chằm vào anh chứ không phải nhìn chằm chằm mì gói.” Cố Mãn Mãn có chút khó chịu nói.
Đào Triển Minh hỏi: “Không phải cô thèm mì gói của tôi sao?”
Cố Mãn Mãn liên tục lắc đầu: “Không phải.”
Đào Triển Minh cong môi, cười khó hiểu: “Vậy cô thèm muốn tôi sao?”
Cố Mãn Mãn nghẹn họng, kinh ngạc nửa ngày vì vấn đề này mới phản ứng lại: “Anh nói bậy gì đó, tôi là loại người này sao? Huống chi anh đã có vợ chưa cưới, anh đúng thật là…”
Cố Mãn Mãn nói lời cuối cùng thì cũng không biết mình đang nói cái gì.
Đào Triển Minh giống như suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý của cô là… Nếu tôi không có vợ chưa cưới thì cô muốn…”