Thẩm Lệ ngồi trong phòng nghỉ, đợi sự kiện bắt đầu.
Ôn Tây ở bên cạnh giúp cô cầm đồ và đợi cùng cô.
Thẩm Lệ híp hai mắt, tựa vào ghế chợp mắt một chút.
Một lúc sau, Thẩm Lệ đột nhiên nói: “Tiểu Tây, tối hôm qua chị ngủ không ngon nên bây giờ hơi buồn ngủ. Em ra ngoài mua cho chị một tách cà phê được không?”
“Bây giờ sao?”
Ôn Tây hơi do dự. Trước khi Cố Mạn Mạn rời đi đã liên tục dặn cô ấy phải chăm sóc cho Thẩm Lệ. Đừng để Thẩm Lệ bị thương thêm lần nào nữa. Nhất định phải chú ý đến vết thương của Thẩm Lệ. Nếu bây giờ cô ấy ra ngoài mua cà phê, nếu Thẩm Lệ xảy ra chuyện gì, đừng nói không có cách nào ăn nói với Cố Mạn Mạn, ngay cả cô ấy cũng sẽ tự trách mình.
“Ừm, lát nữa sự kiện sẽ bắt đầu, bây giờ vẫn còn kịp.” Thẩm Lệ cuối đầu xuống nhìn đồng hồ.
Ôn Tây không có cách nào từ chối yêu cầu của Thẩm Lệ, nhưng vẫn do dự: “Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa, mau đi đi, chẳng lẽ em muốn xem chị làm trò hề ở sự kiện sao? Đây là phát sóng trực tiếp đó.” Thẩm Lệ thúc giục.
Ôn Tây suy nghĩ một lúc, cô ấy nhớ ra lúc đi vào có nhìn thấy một quán cà phê cách đó không xa, bây giờ chạy ra ngoài mua một tách cà phê rồi chạy về, chắc chỉ mất mười phút.
Sự kiện chắc không bắt đầu sớm như vậy.
“Vậy được.” Ôn Tây lập tức đứng lên: “Em sẽ về ngay, chị Thẩm, nếu chị có việc gì thì phải lập tức gọi điện ngay cho em đó.”
“Chị biết rồi, em đừng nói nhảm nữa, đi mau đi.” Thẩm Lệ xua tay, giục cô ấy đi.
Người có địa vị như Thẩm Lệ, thông thường mà nói sẽ không thể nào chỉ mang theo một trợ lý. Chỉ là bởi vì phòng làm việc của cô mới thành lập, mọi thứ vẫn chỉ mới bắt đầu, hơn nữa Thẩm Lệ không muốn mang theo quá nhiều người. Cho nên chỉ có trợ lý Ôn Tây đi cùng cô đến sự kiện.
Trên đường đi mua cà phê, Ôn Tây còn đang suy nghĩ, sau khi về nhất định phải nói chuyện với Cố Mạn Mạn, sau này Thẩm Lệ ra ngoài tham gia hoạt động gì, nhất định phải điều thêm vài trợ lý.
Sau khi Ôn Tây ra ngoài, sắc mặc Thẩm Lệ dần trở nên lạnh lẽo.
Tối hôm qua, sau khi trở về phòng, cô căn bản cả đêm không ngủ.
Nằm trên giường không ngủ được, e rằng có ngủ rồi cũng sẽ gặp ác mộng.
Cho nên, sau khi cô nói gặp ác mộng, cũng không ngủ được nữa, đây cũng không tính là nói dối Cố Mạn Mạn.
Trong đầu cô đang nghĩ về tin nhắn và bức ảnh kia, còn có chuyện Cố Tri Dân và Hạ Diệp Chi đang lừa cô.
Sau một đêm, cô cũng bình tĩnh lại không ít.
Cô vẫn cần xác nhận những bức ảnh này rốt cuộc có phải là thật hay không.
Nếu là thật, vậy thì những bức ảnh này đến từ đâu, trước khi cô tỉnh lại trong bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà muốn biết rõ chuyện này, cô phải gặp Cố Tri Dân.
Cô có linh cảm rằng Cố Tri Dân chắc chắn biết tất cả mọi thứ, cho dù anh ta không biết gì hết, nhưng Cố Mạn Mạn vẫn đang liên lạc bí mật với anh ta, anh ta chắc hẳn cũng đi điều tra rồi, sớm đã biết chuyện gì đó rồi.
Cô muốn để Cố Tri Dân tự mình đến tìm cô.
Lúc này, cô có chút vui mừng vì cô hiểu Cố Tri Dân. Nếu không thì cô không có cách nào để Cố Tri Dân chủ động đến tìm mình.
“Chị Thẩm, chị có ở bên trong không?”
Tiếng nhân viên vọng vào từ ngoài cửa.
Thẩm Lệ định thần lại, cao giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhân viên mở cửa nói: “Mười phút nữa sự kiện sẽ bắt đầu, chị khẩn trương chuẩn bị một chút nhé…”
Nhân viên dừng lại, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Lệ, bối rối hỏi: “Trợ lý của chị đâu?”