Cho dù Thẩm Lệ mãi mãi chiếm một vị trí ở trong lòng Cố Tri Dân nhưng chỉ có một người duy nhất là có được thân phận bà Cố này.
Chỉ cần có được thân phận bà Cố, Quý Vãn Thư cũng cảm thấy đủ rồi.
Cô ta đi theo sau lưng Cố Tri Dân nhiều năm như vậy vẫn luôn luôn chờ mong một ngày nào đó Cố Tri Dân có thể quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, có thể thấy được điểm tốt của cô ta, có thể nhận ra tình yêu của cô ta.
Bây giờ cuối cùng Cố Tri Dân cũng chịu quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, cô ta còn yêu cầu xa vời gì nữa chứ?
Trong những năm tháng trẻ tuổi bốc đồng kia, cô ta cũng vô số lần huyễn tưởng rằng Cố Tri Dân sẽ đáp lại tình yêu của cô ta, có thể yêu cô ta giống như cô ta yêu Cố Tri Dân vậy.
Nhưng bây giờ, sau khi đã trải qua nhiều sự thay đổi của cuộc sống, trong lòng cũng đã thay đổi.
Yêu hay không yêu, đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa.
Cô ta nhất định phải có được Cố Tri Dân, nhất định phải có được thân phận “Vợ Cố Tri Dân”, thân phận này quá quan trọng với cô ta, không chỉ là tình yêu mà cô ta luôn luôn khát vọng mà đó còn là vinh quang mà cô ta muốn.
Cô ta sẽ không đơn thuần yêu một người như vậy nữa.
Chuyện này rất bình thường mà? Tuổi tác càng lớn thì sẽ càng không còn tình yêu thuần túy nữa.
Quý Vãn Thư cảm thấy mình không sai, ý nghĩ cũng không sai.
Thế là cô ta dừng bước lại, đứng tại chỗ không đi lên phía trước nữa.
Cô ta không biết vì sao Cố Tri Dân lại quay đầu tìm mình nhưng cô ta sẽ nắm chắc lấy cơ hội này, bây giờ cô ta chỉ muốn có được thân phận “Vợ Cố Tri Dân” này thôi.
Một khi con người bớt kỳ vọng đi thì sẽ rất dễ dàng đạt được mục đích.
Cô ta muốn để Cố Tri Dân biết, cô ta là người thích hợp nhất để chọn làm “bà Cố”.
Suy nghĩ này của Quý Vãn Thư đương nhiên người bên ngoài không thể nào biết được, cho dù bản thân cô ta đã xúc động như vậy.
Cố Mãn Mãn thu xe lăn xong ngồi vào trong xe lại trông thấy Cố Tri Dân đi tới nên không khởi động ô tô mà quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ: “Chị Tiểu Lệ, anh họ em đang đến đây.”
“Chị không mù, chị nhìn thấy rồi.” Thẩm Lệ tựa lưng vào ghế ngồi, giọng điệu lười biếng.
Cố Tri Dân đi tới trước mặt.
Thẩm Lệ nhướng mày lên nhìn anh ta, chân dài đúng là tốt, bước chân cũng lớn hơn, khoảng cách này mà anh ta chỉ cần đi tầm mười giây là tới.
Đổi lại là cô đi, chắc phải mất nửa phút ấy nhỉ?
Nhận ra mình đang nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn như vậy, Thẩm Lệ nhanh chóng hoàn hồn lại.
“Anh họ, thật là trùng hợp.” Cố Mãn Mãn hạ cửa sổ xe xuống, cười ha hả nói chuyện với Cố Tri Dân ở bên ngoài xe.
“Chân cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Tri Dân mở miệng ra liền hỏi chuyện này, ánh mắt đang nhìn thẳng vào Cố Mãn Mãn nhưng lại hỏi chuyện về Thẩm Lệ.
Khóe miệng Cố Mãn Mãn giật giật, anh họ cô đúng là quá tài giỏi, khả năng diễn kịch phải ngang hàng với Thẩm Lệ luôn rồi.
Trước đó cô ấy đã sớm gọi điện thoại cho Cố Tri Dân nói qua về chuyện Thẩm Lệ bị thương nhưng bây giờ vẻ mặt của Cố Tri Dân lại giống như không hề biết gì cả, giả vờ cứ như thật vậy.
Cố Mãn Mãn cảm thấy nếu cô ấy không biết câu chuyện bên trong thì chỉ sợ là cũng tin rồi.
“Chị ấy không cẩn thận nên bị ngã thôi, cũng không nghiêm trọng, không sao đâu.” Cố Mãn Mãn nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ đang ngồi ở ghế sau nói: “Đúng không, chị Tiểu Lệ.”
Nhưng mọi chuyện lại không giống như Cố Mãn Mãn nghĩ, Thẩm Lệ giương mắt, ánh mắt trực tiếp xuyên qua Cố Mãn Mãn nhìn về phía Cố Tri Dân: “Cũng hơi nghiêm trọng, nhưng không sao, kiểu gì cũng sẽ tốt.”
Cái cô muốn không chỉ là gặp được Cố Tri Dân mà cô muốn là một cơ hội để có thể hỏi Cố Tri Dân vấn đề kia.
Đúng như cô dự đoán, sau khi Cố Tri Dân nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại.
“Bác sĩ nói thế nào?” Tốc độ nói của Cố Tri Dân nhanh hơn vừa rồi một chút, đây là biểu hiện của sự lo lắng.