Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 104: Ác chỉnh Kiều Trị



"Ngươi là ai?" La Đốn phòng bị nhìn Phí La, người của bộ tộc Phượng Hoàng luôn luôn nhạy bén với hơi thở lạ, mà lúc này La Đốn rõ ràng đã nhận ra hơi thở của Phí La mạnh hơn tự mình, đó là một loại hơi thở của sự nguy hiểm. Loại hơi thở này chỉ xuất hiện khi có ma pháp hắc ám, nhưng lại xuất hiện trên người của tiểu tử trước mắt này.

"Ta là Phí La, tiểu Lạc Lạc còn không mau trở về đi." Nguyên tố Hỏa tinh thuần như vậy, hẳn là thành viên trực hệ của đại gia tộc nào đó! Người bình thường không thể có nguyên tố ma pháp thuần khiết như vậy được. Phí La nhàm chán thưởng thức ma pháp trượng trong tay, buồn cười nhìn La Đốn phía đối diện đang phòng bị mình, quả nhiên không hổ là người có được nguyên tố Hỏa thuần khiết, vô luận là cá tính hay là diện mạo cũng đều khác người như vậy, chỉ màu tóc đỏ rực kia, còn chói mắt hơn cả Bỉ Kiệt Tây Tạp.

"Không cho phép." La Đốn không hề suy nghĩ mà trực tiếp vươn tay giành lại Mai Lạc, hắn cảm thấy Phí La cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là đôi mắt màu xanh giảo hoạt kia, giống như có thể nhìn thấu hết thảy, làm cho hắn có cảm giác rét lạnh từ trong tim đi ra, loại cảm giác này hắn chỉ mới thấy ở gia gia mà thôi, cũng chính là Tộc trưởng của bộ tộc Phượng Hoàng.

Nhưng hôm nay hắn lại cảm nhận được cái khí thế bức người đó từ một tên tiểu nam hài, chẳng lẽ là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, không, không có khả năng, người đời đều biết gia tộc Đức Cổ Lạp đều có màu mắt và tóc tím rất đặc biệt, nhưng tròng mắt của tiểu nam hài trước mắt này chỉ phát ra ma lực màu trắng, nói cách khác hắn không phải là người của gia tộc Đức Cổ Lạp. Nhưng tại sao hắn lại có được nguyên tố Hắc Ám nồng đậm như thế, người bình thường tuyệt đối không thể nào có thiên phú như vậy.

Cũng giống như những người khác không có khả năng có được mùi nguyên tố Hỏa nồng đậm như của gia tộc Phượng Hoàng, bởi vì đây chính là do huyết mạch gốc rễ quyết định, tuy rằng đại lục cũng xuất hiện không ít người có được thiên phú như vậy, nhưng tuyệt đối không thể có sự ăn khớp hoàn hảo đến như vậy được.

"Hả! Dựa vào cái gì!" Hai mắt của Phí La lóe sáng, nhìn La Đốn. Xem ra sự tình hôm nay không đơn giản như vậy! Ngẩng đầu lườm Kiều Trị đang đứng ngồi không yên ở bên kia, nhất thời một suy nghĩ liền xuất hiện trong đầu, xin lỗi, vì vậy tiểu Lạc Lạc à ta cũng chỉ có thể hi sinh ngươi mà thôi, dù sao Kiều Trị cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, hơn nữa nếu về sau mà gặp lại ở đấu trường..., chỉ sợ chỉ có có thể ngươi sống thì ta chết.

"Bởi vì ta là Trưởng tôn của gia tộc Phượng Hoàng, ở Giác Đấu Tràng chỉ cần là thứ ta muốn đều không thể thoát khỏi tay ta được." La Đốn rất thúi ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên kiêu ngạo nói.

Bộ dạng này vừa nhìn thấy cũng biết là một tiểu hài tử vẫn chưa trưởng thành, ỷ vào quyền thế trong nhà mà làm càn. Chẳng qua là tròng mắt đỏ như lửa để tôn lên vẻ kiêu ngạo của hắn, mà càng trở nên đỏ rực hơn nữa, làm cho người ta có cảm giác hai mắt hắn sáng như ngọc Lưu Ly rực rỡ, vừa cao quý vừa thần bí. Đôi mắt của lửa!

Phí La kinh ngạc nhìn bộ dáng thúi hoắc của La Đốn, tiểu hài tử này lại có đôi mắt của lửa, khó trách gia tộc Phượng Hoàng lại mặc kệ hắn làm xằng bậy ở Giác Đấu Trường, đây chính là thân phận vương giả rất khó gặp của bộ tộc Phượng Hoàng. Truyền thuyết kể rằng người kế thừa đôi mắt lửa của gia tộc Phượng Hoàng có thể đột phá đến cấp thần bí cao nhất, đương nhiên những điều bí mật đó chỉ có một vài người của gia tộc lánh đời mới biết. Người bên ngoài cùng lắm chỉ cho rằng La Đốn bởi vì quá tức giận mà mắt sáng lên một chút mà thôi.

"Dừng lại..!" Nghĩ đến đây, Phí La làm như không thèm để vào trong mắt, nhìn La Đốn, giống như nói là cái kia thì có gì to tát chứ.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" La Đốn tò mò nhìn Phí La, thiếu niên thần bí này hình như không hề sợ gia tộc Phượng Hoàng a! Phải biết rằng đây chính là Giác Đấu Trường, không khác gì là địa phương chủ chốt của gia tộc Phượng Hoàng, nếu nói sự ảnh hưởng với bên ngoài của gia tộc Phượng Hoàng thật ra là kém hơn so với mấy gia tộc khác, nhưng ở trong này bọn họ chính là Vua. Lời của bọn họ chính là quy củ, không người nào dám vi phạm.

"Tại sao ta phải sợ, ngu ngốc, ngay cả lấy lòng một người khác cũng không biết." Phí La khiêu khích nhìn, Phí La vừa nói xong, hai gò má của La Đốn liền hồng lên, đáng yêu quá, thật muốn đi qua véo một cái thử xem, không biết liệu cảm giác có phải tuyệt vời như trong tưởng tượng hay không. Trời ạ! Mình đang nghĩ gì thế này? Bây giờ bổn đại gia đang giả dạng nam nhân, nếu như bị Lạp Mạc Nhĩ biết, không biết sẽ hiểu lầm thành cái gì nữa, ai! Lạp Mạc Nhĩ à, ta nhớ ngươi rồi đấy, cái nam nhân tao nhã mà xảo quyệt giống như một tiểu báo con kia.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói bổn đại gia ngay cả lấy lòng người khác đều không biết, bản đại gia không biết có bao nhiêu người say vì ta rồi đấy." La Đốn chán nản nhìn Phí La, hu hu... Vì sao bản đại gia không thể nào tìm thấy mỹ nhân nào ủng hắn chứ, ở bên trong Giác Đấu Trường chỉ cần tên nào có bộ dạng xinh xắn, đều sẽ tránh xa hắn cả. Chẳng lẽ hắn thật sự không có sức quyến rũ gì sao?

"Đây vốn chính là sự thật." Phí La vừa nói xong, liền dựa người vào Mai Lạc, một tay nâng cằm của hắn lên, ánh mắt ái muội nhìn Mai Lạc.

Hu hu... Vì sao ta luôn bị trúng đạn vậy, nhất định Phí La lại giở trò gian trá gì rồi. Bởi vì hắn thề vừa nãy tuyệt đối hắn thấy trong mắt Phí La lóe lên chút gian xảo, hắn không phải đến Giác Đấu Tràng để rèn luyện bản thân sao? Làm sao có thể biến thành cái dạng này.

La Đốn kinh ngạc nhìn hành động của Phí La, hai gò má của Mai Lạc dần dần trở nên đỏ bừng, nguyên bản ánh mắt của Mai Lạc do mọi người nhận xét tinh tường mà ra - lãnh khốc- cũng bắt đầu có nhiệt mà nóng ran lên. Chỉ có Mai Lạc biết vừa nãy Phí La nói những gì ở bên của hắn mà thôi? Những người khác đều cho là hắn đang thẹn thùng, không hề biết rằng hắn bị chọc tức đến phát hỏa. Đáng chết Phí La lại nói nếu hắn dám không phối hợp, hôm nay sẽ ném hắn cho tên tiểu tử quỷ tóc đỏ này.

Hắn biết Phí La nói được thì làm được, cho nên cố gắng áp chế khóe miệng đang run rẩy khóe mà lẳng lặng đứng yên ở đó.

"Ngươi... Ngươi làm như thế nào." Hai mắt La Đốn sáng lấp lánh nhìn Phí La, ngay cả khí tức nguy hiểm trên người Phí La hắn cũng đều quên hết. Nếu hắn có thể nắm giữ kỹ thuật như thế này, sẽ không bao giờ sợ bị tiểu tử Vi Lam kia tranh giành vị trí ca ca nữa, lại còn có thể trước mặt Vi Lam mà xả giận.

"Ngươi muốn biết." Phí La hờ hững nhìn thoáng qua La Đốn, sau đó đem ánh mắt chuyển qua người Kiều Trị, trong mắt hiện lên ý tứ không cần nói cũng biết, bên kia không phải là một đối tượng tốt để thực tập sao? Hơn nữa nói thật thì diện mạo của Kiều Trị cũng là thập phần xuất chúng, nếu không tính đến ánh mắt không đàng hoàng của hắn, thật đúng đúng là soái ca hiếm có.

"Đúng! Đúng!" La Đốn hung hăng gật đầu, hai tay lập tức ngăn lại Kiều Trị đang có ý định đào tẩu, chẳng qua là ánh mắt vẫn như lửa nóng nhìn Phí La. Chờ mong hành động tiếp theo của Phí La.

Trong lòng Kiều Trị không ngừng mắng Phí La, tiểu tử đáng chết. Cũng dám đánh chủ ý lên người hắn, kỳ thực từ lúc nhìn thấy đôi mắt của Phí La, hắn đã cảm thấy sự tình có điểm gì đó là lạ, nhưng vì La Đốn ở bên cạnh, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người nào không biết tính tình của La Đốn nóng như lửa, không bị hắn thấy thì không sao. Nếu như bị hắn nhìn thấy thì nghĩ cũng đừng nghĩ dễ dàng mà rời đi, trừ phi ngươi tìm gia tộc Phượng Hoàng.

Phí La hưng phấn nhìn La Đốn, hừ! Cho ngươi biết hậu quả khi dám tính kế ta và tiểu Lạc Lạc. Hôm nay ta không chỉnh chết ngươi mới là lạ, lại dám coi mình là con mèo bệnh, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, dù sao tiểu tử La Đốn này cũng chỉ tò mò. Sẽ không thật sự làm cái gì với Kiều Trị, tiểu hài tử đối luôn cảm thấy hứng thú với những đồ vật đẹp. Nàng cũng như vậy, bất quá người mà nàng chấm cũng ít nhất phải như Lạp Mạc Nhĩ, thực lực cũng phải tương đối như Lạp Mạc Nhĩ, những cái khác nàng chẳng thèm để vào mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.