Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 106: Thời gian thi đấu trên lôi đài



"Ngoan, nhìn vào mắt ta." Giọng nói của Phí La trong nháy mắt đã trở về như trước, dịu dàng và quyến rũ, nhẹ nhàng vang lên bên tai Kiều Trị. Theo sau giọng nói mềm mại của Phí La, động tác của Kiều Trị bắt đầu trở nên chậm chạp, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, mọi người chung quanh nhìn đến đây đều bị thủ đoạn của Phí La hù sợ.

Bởi vì chưa từng có ma pháp sư nào ở Phi Long Đại Lục có thể làm được như vậy, cho dù là ma pháp sư am hiểu Tinh Thần Ma Pháp cũng không thể ở trong một thời gian ngắn như vậy mà điều khiển một người, chứ đừng nói đến Kiều Trị vốn là một Triệu Hoán Sư, bởi vì thực lực của Triệu Hoán Sư cũng ngang cơ với ma pháp sư có Tinh Thần lực.

"Đúng, chính là như vậy, từ từ nào. Bây giờ đem tên, tuổi, còn có nghề nghiệp của ngươi toàn bộ đều nói ra. Ngoan ngoãn nói chủ nhân ta sẽ có thưởng nha!" Đôi mắt màu xanh lóe ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, lúc này không riêng gì những người đang núp trong bóng tối, mà ngay cả Mai Lạc sau lưng Phí La cũng không nhịn được mà sợ hãi.

Phí La lại có thủ đoạn lợi hại như vậy, ở tây phố Phí La cũng từng sử dụng qua, thủ đoạn như vậy quả thực còn làm cho người ta sợ hãi hơn cả Tử Linh ma pháp, nếu như nói lúc đó Mạc Ny Tạp không cẩn thận mà bị Phí La khống chế..., thì Kiều Trị này lại chính là bị Phí La quang minh chính đại xuất thủ. Chẳng qua nên nói chính xác là yêu cầu mới đúng. Lần trước Mạc Ny Tạp rất nhanh thanh tỉnh lại, chẳng lẽ ma pháp này có liên quan đến Tinh Thần lực, người có thực lực càng mạnh, Tinh Thần lực lại càng lớn, lại càng dễ dàng tránh thoát.

"Tuân mệnh. Tên ta là Kiều Trị, năm nay 27 tuổi, là Triệu Hoán Sư, bây giờ đã đến chủ nhân cấp cao." Kiều Trị đờ đẫn mà trả lời câu hỏi của Phí La. Hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm cái gì.

"Được! Tốt lắm, bây giờ ngươi trở về cùng tóc đỏ đi! Khi nào chủ nhân cần ngươi sẽ gọi ngươi trở về." Phí La vỗ tay một cái, thì thầm tạo thành một khế ước. Bóng dáng cao lớn của Kiều Trị ngoan ngoãn đi đến phía sau La Đốn, lẳng lặng mà đứng, giống như một pho tượng Phật.

"Tốt lắm." La Đốn tò mò quơ quơ tay trước mắt Kiều Trị, sùng bái nhìn Phí La, thủ đoạn như vậy ngay cả thiên thần ca ca cũng không làm được! Nhưng tiểu nam hài trước mắt này còn nhỏ hơn mình mà lại làm được, thật là không thể tin nổi!

"Ừm! Tốt lắm, những phiền phức còn lại ngươi tự mình giải quyết đi." Phí La ngoắt ngoắt tay với Mai Lạc, đi đến trước cửa, kế tiếp không có chuyện của nàng rồi, sở dĩ làm như vậy là muốn cảnh cáo những kẻ có ý định động thủ với người dự thi như nàng và Mai Lạc, ở chỗ này tất cả đều dùng thực lực để nói chuyện.

"Ta biết rồi, khi nào thì ngươi bắt đầu tham gia thi đấu trên lôi đài." Trên mặt La Đốn tỏ vẻ đã biết, hắn biết ý Phí La nói là thế lực phía sau Kiều Trị, bất quá hắn cũng rất hiếu kỳ về thân phận của Phí La, tiểu tử này thật sự không có thế lực ở Giác Đấu Trường sao? Người bình thường căn bản là không dám gióng trống khua chiêng mà xuất hiện ở Giác Đấu Trường như vậy. Cũng không phải là sống nhàm chán quá chứ, nếu tình báo của gia tộc không sai..., thì hai người Phí La hình như đến từ tây phố số 13.

Một người mới vừa tiến đến Giác Đấu Trường lại dám công khai một mình đi đến tây phố, đến cái địa phương hỗn loạn kia. Quả nhiên cũng có chút thực lực, bất quá bọn hắn có thể trốn thoát từ tay của lão yêu bà Mạc Ny Tạp, thì không đơn giản rồi. Bởi vì người nào cũng biết đã từ rất lâu Mạc Ny Tạp cũng không nhúng tay vào chuyện của Giác Đấu Trường nữa, cho dù có người náo loạn ở tây phố thì cũng có chấp xự xử lý dùm, căn bản là không cần tới quản sự cao cấp động tay vào.

"Ngày 26 tháng tư, cũng chính là tháng sau. Không phải là ngươi muốn tới trợ uy giúp ta đấy chứ!" Môi Phí La khẽ nhếch lên, giọng điệu mỉa mai nhìn La Đốn, tuy rằng tiểu tử này thật kiêu ngạo, nhưng là thực lực cũng không tệ lắm, kế thừa hỏa mâu, xem ra gia tộc Phượng Hoàng cũng bắt đầu rục rịch rồi! Vua Phượng Hoàng hiếm thấy.

"Có gì mà không thể chứ."

"Tùy ngươi." Bóng lưng Phí La tiêu sái rời đi, để lại bóng lưng thần bí cho mọi người, tất cả mọi người cũng đều cấp tốc hành động rồi. Người cảm thấy hứng thú với thực lực của Phí La không chỉ có số 47, tất cả mọi người ở đây đều tò mò đến chiêu thức mà Phí La dùng để khắc chế một Triệu Hoán Sư như Kiều Trị là như thế nào? Giác Đấu Trường yên lặng đã lâu lại một lần bắt đầu sôi trào hừng hực rồi. Vô số bóng dáng cấp tốc rời khỏi bay về từng phía khác nhau của đấu trường.

Những tin tức về các nhân vật lớn ở Giác Đấu Trường mà Phí La yêu cầu đều cấp tốc xuất hiện trên bàn. Chẳng qua điều bây giờ Phí La quan tâm không phải là cái này, mà là nàng sẽ ở chung với Mai Lạc như thế nào.

"Chết tiệt sao chỉ có một gian phòng, đấu trường kiểu gì mà nhỏ mọn như vậy." Phí La bất mãn nhìn căn phòng, mặc dù đồ trang trí quả thật không tệ, nhưng phòng to như vậy cũng chỉ có một cái giường, một cái giường to vĩ đại cho hai người. Thật không hiểu mấy người kia nghĩ như thế nào, mà keo kiệt đến mức này.

Từ sau khi đến Giác Đấu Trường, ma pháp vốn đang yên tĩnh đã bắt đầu từ từ hồi phục, tuy rằng Tử Linh Chi Khí vẫn như trước không ngừng cắn nuốt ma lực dự trữ, chẳng qua tốc độ cắn nuốt của Tử Linh Chi Khí bên ngoài quá lớn, kết quả lại trực tiếp làm ma lực của nàng càng trở nên thuần khiết, cứ nghĩ rằng để loại bỏ tạp chất của Nguyên Tố Ma Pháp thì cần phải đạt tới Thánh cấp mới có thể làm được, nhưng vì Tử Linh Chi Khí cắn nuốt, khiến cho Nguyên Tố Ma Pháp bây giờ của Phí La cực kỳ tinh khiết không lẫn tạp chất. Cho nên bây giờ tuy rằng Phí La vẫn chỉ là trung cấp Ma Đạo, nhưng do nguyên nhân ma lực tinh khiết, lúc xuất ma pháp uy lực lớn gần gấp đôi so với bình thường.

Mặc dù bây giờ Phí La đã không cần thiết phải cố gắng suy nghĩ làm sao để hấp thu Nguyên Tố Ma Pháp, nhưng nếu quả thật ở chung cùng một phòng với Mai Lạc..., hắn sẽ cảm thấy Phí La không giống, dù sao trước mắt Phí La đều dựa vào mặt nạ mà che giấu hơi thở và thực lực. Nếu lỡ như quên mất đeo mặt nạ, rất có khả năng sẽ bị bại lộ thân phận thật sự của nàng.

"Phí La, ngươi không quen sao?" Mai Lạc không hiểu ra sao nhìn Phí La không ngừng lẩm bẩm, đều là nam nhân thì xấu hổ cái gì chứ, Phí La thật đúng là kỳ quái, chẳng qua Mai Lạc hắn vẫn cứ cho rằng do Phí La không quen ngủ chung giường với người khác mà thôi, tuy rằng hắn cũng không quen, nhưng trải qua huấn luyện của gia tộc, mười mấy người chen chúc ở chung một chỗ, vì thế hắn cũng cảm thấy không có gì là không tốt.

"Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất, còn có về sau khi ta tắm rửa không cho phép ngươi ở trong phòng." Phí La cau mày nói, trong giọng nói mang theo chút ra lệnh.

"Vì sao?" Mai Lạc không cam lòng hỏi.

"Chẳng vì sao cả? Ta nói thì ngươi cứ làm đi, đừng có hỏi nhiều, biết không?" Mặt Phí La không còn chút máu liếc Mai Lạc một cái, rồi đi vào trong, để lại Mai Lạc đang đứng ngốc ở phòng khách, trong phòng chỉ có một cái giường duy nhất lại bị Phí La chiếm mất, Mai Lạc đáng thương không nói gì, nhìn cái ghế dựa một chút rồi rời khỏi. Vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn, bằng không ai mà biết được Phí La có dùng biện pháp khác mà tra tấn hắn hay không.

Đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rọi lơ lửng giữa không trưng, mấy bóng đen dừng lại thì thầm với nhau chuyện gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.