Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 129: Mị hoặc thế nhân (hạ)



Dáng người tuyệt mỹ của Phỉ Lệ bay giữa trung tâm của vòng tròn Thái Cực Đồ, sắc mặt bình thản, hai mắt nhắm nghiền.

*Thái Cực Đồ: Vòng tròn mà mấy ông đạo sĩ hay dùng có nửa đen nửa trắng ấy. ^O^

Ba Ba Di nắm chặt chùy sắt trong tay, nâng Đấu Khí lên mức cao nhất, đồng thời cũng chuẩn bị thi triển một chiêu mạnh nhất.

"Quang Chi Bào Hao." Ngắn ngủn mấy chữ, tim của mọi người trên khán đài như ngừng lại, ánh mắt nóng rực của Lạp Mạc Nhĩ nhìn chăm chú vào Phỉ Lệ, lúc trước đối mặt với Ma Ti nàng còn chưa có khả năng đánh trả, bây giờ đã có được kỹ năng như vậy rồi, hẳn là phục hợp ma pháp. Nàng chói mắt như vậy làm sao có thể không khiến ta đem nàng giấu đi đây, dáng người Phỉ Lệ xinh đẹp như khiêu vũ giữa không trung.

"Vân thí chùy nhị thức." Bởi vì có huyết kế, cho nên lúc này Ba Ba Di cao hơn năm thước, hơi thở khủng bố xuất hiện lúc Phỉ Lệ lẩm nhẩm đọc chú ngữ nhanh chóng bao phủ toàn bộ đấu trường. Ba Ba Di ngay cả nghĩ cũng không có thời gian liền trực tiếp sử thi triển một chiêu này. Vân thí chùy tổng cộng có ba chiêu, nhưng hắn vẫn chỉ sử dụng thuần thục chiêu thức thứ nhất, chiêu thức thứ hai quá xa lạ với hắn, mà nếu cứ cố chấp sử dụng..., hậu quả thật nghiêm trọng. Hơn nữa lúc này hắn căn bản cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa không phải sao?

Cho nên chỉ có thể sử dụng không thuần thục chiêu số 2 của vân thí chùy, hy vọng nhờ nó có thể tránh thoát một kiếp này, dù sao ở lực sát thương của chiến sĩ vĩnh viễn không thể so sánh cùng Ma Pháp Sư.

Bang bang...

Một hồi tiếng nổ liên tiếp đi qua, toàn bộ đấu trường đều tĩnh mịch, không ai mở miệng nói chuyện, tất cả bị màn trước mắt này hù sợ, nếu như nói lúc trước Phỉ Lệ sử dụng Quang Chi Bào Hao là phá vỡ, như vậy bây giờ Phỉ Lệ sử dụng Quang Chi Bào Hao tiêu diệt hoàn toàn. Một cái hố khổng lồ xuất hiện ở trước mắt mọi người, đến chỗ nào không để lại bất cứ thứ gì, xung quanh đấu trường có một cỗ hơi thở thiêu rụi bao quanh, vốn lôi đài đã không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu, bây giờ lại lõm xuống gần mười thước.

Ở dưới hố khổng lồ ấy còn có một sinh vật, trừ bỏ đôi mắt còn chuyển động được, toàn thân chỗ nào nhìn cũng không ổn, nhìn đến đây mọi người trầm mặc hít một hơi, không thể tin được tất cả do tên đầu sỏ kia gây nên. Giữa không trung thiếu nữ tuyệt mỹ ngưng tụ Nguyên Tố Phong thành đôi cánh. Hơi thở không nhiễm bụi trần, đôi mắt như sao không hề có chút thương hại nào, chẳng qua là hèn mọn nhìn Ba Ba Di phía dưới, đây là đấu trường, một nơi cường giả sinh tồn.

Lúc mọi người còn đang yên lặng như tờ, trọng tài thong thả đi lên đã lôi đài thi đấu Lang Tịch, tuyên bố kết quả cuối cùng của cuộc tranh tài này." Tuyển thủ Phỉ Lệ thắng lợi."

"Đợi một chút! Hắn còn chưa chết cơ mà! Hình như vẫn chưa có ý định nhận thua." Phỉ Lệ bỡn cợt nhìn trọng tài không ngừng phát run, mình đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng là rất đáng yêu, tại sao lại dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn nàng. Chỉ là phá hủy lôi đài mà thôi, nhưng không biết có bị đấu trường truy nợ hay không, nàng cũng không có nhiều tiền đến như vậy đâu.

"Khụ khụ! Ngươi. . . Rất mạnh. Bất quá ta chưa bao giờ nhận thua." Thân mình đen thui của Ba Ba Di thong thả bò ra từ trong hố sâu, hắn ngây ngốc vỗ về đám tóc bị đốt cháy, trong ánh mắt hiện lên chút nuối tiếc, bộ tóc kia hắn cố ý để thật lâu mới có được.

Lần này thật sự bị huynh đệ Lỗ Đặc hại thảm rồi, sớm biết như thế cứ mặc kệ bọn họ xúi giục, nhất quyết không chịu đánh nhau với thiếu nữ biến thái này. Nếu có người của bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử ở đây, khẳng định sẽ cười chết mình. Ba Ba Di buồn bực nhìn bộ dáng chật vật của mình.

Chẳng qua chịu đòn hồi nãy cũng không phải có kết quả, bởi vì hắn đã phá vỡ bình chướng thành Thánh cấp rồi, vốn Đấu Khí màu xanh giờ hoàn toàn thành màu lam, Đấu Khí vừa nãy tiêu hao cũng khôi phục rồi, Thánh cấp và dưới Thánh cấp thật sự không phải hơn nhau một cấp bậc! Chỉ là tốc độ vận chuyển của Đấu Khí đã tăng lên gấp mười lần, bây giờ nếu lại bị Phỉ Lệ dùng ma pháp kia đánh vào cũng có thể đánh trả lại được.

"Ngươi còn muốn đánh cùng ta ư?" Phỉ Lệ tùy ý đứng giữa không trung, giống như nàng cao hơn Ba Ba Di, vốn cũng không có ý định làm hắn bị thương, hơn nữa bây giờ hẳn là hắn đã đạt đến Thánh cấp rồi!

"Chẳng lẽ không được sao? Bây giờ ta là cường giả Thánh cấp. Cho nên tiểu muội muội ngươi vẫn là nhận thua đi!" Tuy rằng diện mạo Thú Nhân kém nhân loại, nhưng cũng không sai biệt lắm, cho nên đối mặt với Phỉ Lệ như vậy, hắn cảm thấy có chút không hạ thủ được, vì thế lên tiếng khuyên bảo Phỉ Lệ nhận thua, nói như vậy hắn coi như là hoàn thành ước định cùng huynh đệ Lỗ Đặc.

Chẳng qua quan trọng nhất vẫn là phía trên thính phòng này có vài đạo ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thật sự rất có lực sát thương, cách xa như vậy hắn vẫn cảm giác được hơi thở cường hãn, lúc trước còn không biết, nhưng từ khi đột phá bình chướng Thánh cấp kia, cỗ cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể chống được bao nhiêu lần ma pháp ta phóng thích ban nãy, ta quên nói cho ngươi biết, trong tay ta là tử vong quyền trượng nha! Là thần khí nha! Không những có thể vừa phóng thích vừa có thể cấp tốc hấp thu Nguyên tố phong, đồng thời còn có thể tự dự trữ Nguyên Tố Ma Pháp, do đó giảm bớt áp lực cho người phóng thích, cho nên vừa nãy ma pháp của ta phóng thích liên tục mà không bị cản trở đấy! Nếu ta không đoán sai, thời gian máu kế của ngươi cũng không còn nhiều lắm! Cho dù bây giờ ngươi đột phá Thánh cấp, còn không phải mặc ta đánh đấm thành bao thịt hay sao." Phỉ Lệ khinh miệt nhìn Ba Ba Di phía dưới, máu kế có thể có hậu quả nghiêm trọng, tuy rằng nháy mắt nâng cao đựơc thực lực cùng sức phòng ngự. Nhưng hậu quả của việc sử dụng nó cũng không phải là ai cũng có thể chịu được.

"Ngươi cũng là thú nhân sao? Làm sao ngươi biết máu kế." Ba Ba Di thành khẩn nhìn Phỉ Lệ.

Mọi người trên thính phòng đều có dáng vẻ không muốn nói gì nhìn Ba Ba Di, nói Thú Tộc đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, thật đúng là đã khích lệ hắn, động não một tí cũng biết Phỉ Lệ đang khách sáo với hắn, nhưng hắn vẫn còn cố chấp muốn đấu, làm gì có kẻ ngốc như vậy. Chẳng qua Phỉ Lệ đang trôi nổi ở giữa không trung có hơi thở thánh khiết còn làm người ta có lý do tin phục hơn.

"Ha ha! Cái này ngươi không cần thiết biết! Còn muốn đánh sao?" Phỉ Lệ thần thần bí bí nhìn Ba Ba Di, bộ dáng giảo hoạt tinh quái hoạt bát, rất khó làm cho người ta không chú ý.

Phỉ Lệ vừa nói không bao lâu sau, Ba Ba Di đối diện liền thu nhỏ lại, bỗng chốc trở về thân hình vốn có ban đầu, ngay sau đó hôn mê bất tỉnh, chẳng qua có thanh chùy sắt chống đỡ thân thể cao to của hắn.

Mọi người nhìn đến đây đều há hốc mồm, cứ tưởng rằng sau khi Ba Ba Di tỉnh lại lại sẽ có một cuộc chém giết, không nghĩ rằng cuối cùng lại có kết cục hài hước như thế rồi. Trọng tài nhẹ nhàng tuyên bố Phỉ Lệ thắng lợi, hai chân run lên không tự chủ được vẫn tiêu sái đi đến phía trước Ba Ba Di, ý bảo nhân viên công tác khác đem Ba Ba Di dẫn đi, chỉ cần là cường giả Thánh cấp đều có thể xin đấu trong đấu trường, cùng với trận đấu thú trường, cho nên mặc dù hắn thất bại trận này, vẫn có thể thuận lợi thăng cấp trong đấu trường.

Còn có thể khiêu chiến thú trường, điều kiện tiên quyết để vượt qua cảnh cửa vào thú trường chính là phải đạt đến Thánh cấp.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, bóng dáng Phỉ Lệ cấp tốc xông về phía Lạp Mạc Nhĩ, cũng vì quan hệ giữa nàng và hắn, mà chung quanh hắn tạo thành một khoảng chân không, ở đấu trong trường đã hết sức rõ ràng rồi, nhưng Phỉ Lệ hành động rõ ràng như vậy, lại càng thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả bọn họ đều muốn biết quan hệ của thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần và nam nhân có hơi thở âm lãnh đeo mặt nạ này là như thế nào.

"Ta thắng, Lạp Mạc Nhĩ..."

Phỉ Lệ đột nhiên tiến lên, ôm chặt Lạp Mạc Nhĩ, hai tay trực tiếp ôm cổ hắn, hơi thở ấm áp phun trên cổ Lạp Mạc Nhĩ, một cỗ ái muội lan ra khắp đấu trường, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, bọn họ đều biết thân phận thật của Phỉ Lệ, có thể có được tiểu công chúa Đức Cổ Lạp vô cùng thân thiết như thế thì vị nam nhân thần bí này có thân phận gì đây.

"Wow! ~~~~ "

"Wow! Vậy là tiểu công chúa Đức Cổ Lạp là tình nhân của nam nhân thần bí kia, thật là lớn sự kiện rồi, mất tích tám năm lại xuất hiện một lần nữa, bên người lại có thêm một vị nam thần bí đeo mặt nạ, hơn nữa còn rất mạnh! Cái khí thế nam nhân thần bí đeo mặt nạ kia, vừa nãy thiếu chút nữa giết chết chúng ta rồi. Chẳng lẽ vì thế nên tiểu thư Phỉ Lệ mới thổ lộ như thế, thật sự thật lãng mạn!"

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kinh hô của toàn trường, mà ngay cả đám bình luận viên rất hiếu kỳ, Phỉ lệ mới phát hiện lúc này mình và Lạp Mạc Nhĩ ái muội đến cỡ nào.

Trong khoảng không của thính phòng, ngoại trừ Mộc Luân, Mạc Ny Tạp cùng mấy người Nặc Nhi, ở chung quanh Lạp Mạc Nhĩ tạo thành một khu chân không, Lạp Mạc Nhĩ với y phục màu xanh nhạt phóng đãng ngồi ở trên, dáng người cao ngất, thân hình cao lớn, mặc dù vẫn đeo mặt nạ, nhưng lại làm tôn lên hơi thở vừa tà khí vừa nho nhã của hắn. Trong ngực hắn đang ôm một thân hình nhỏ nhắn, hai người ôm nhau không có chút khe hở nào, thâm tình nhìn nhau, cuối cùng Phỉ Lệ đỏ mặt áp mặt vào bộ ngực tuyệt mỹ của Lạp Mạc Nhĩ, áp chặt không rời.

"Lạp Mạc Nhĩ • Cổ Đức ngươi là nam nhân của ta , nam nhân của Phỉ Lệ • Pháp • Đức Cổ Lạp ta." Phỉ Lệ lớn tiếng nói, toàn bộ mọi người si ngốc nhìn bích nhân bên trên này, ái muội và kích thích.

"Nàng nha!" Lạp Mạc Nhĩ sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là không nói gì thêm. Vẫn sủng nịch điểm một cái trên mũi phỉ Lệ, hắn không ngờ rằng Phỉ Lệ sẽ công bố quan hệ của hai người bọn họ, bất quá hắn cũng không có trách cứ Phỉ Lệ, bởi vì chỉ cần có hắn ở bên cạnh nàng, cho dù là thần cũng không thể thương tổn nàng được, không phải sao? Hơi thở ấm áp chậm rãi quẩn quanh hai người, toàn bộ người phía dưới đều nhìn họ, ngay cả bọn Mạc Ny Tạp cũng ngây ngốc, có lẽ thực sự chỉ có nữ tử kiêu ngạo, tự tin, xinh đẹp như Phỉ Lệ mới có tư cách bên cạnh Đầu lĩnh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.