Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 51: Chuyến đi Thất Lạc Lâm (4)



"Bây giờ ta sẽ giải thích một số tình hình liên quan đến cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh lần này, đầu tiên chúng ta sẽ nghỉ ngơi trên người Tiểu Khắc ba ngày, sau đó sẽ đến hoang đảo Thất Lạc Lâm. Cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh tính chất hoàn toàn không giống với cuộc thi khiêu chiến các tân sinh lần trước." A Ma Lạp hơi nhíu mày nói, sau đó liền hơi nhếch khóe miệng, tựa hồ như tính toán cái gì đó, vừa tựa như nhớ lại cái gì đó, vẻ mặt ý vị sâu sa làm cho bọn người Phỉ Lệ bên cạnh không giải thích được.

"Vậy ruốt cuộc có gì không giống nhau?" Phỉ Lệ tò mò hỏi, những người bên cạnh khác cũng đều toát ra vẻ mặt nghi vấn, hiển nhiên đối với cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh rất tò mò, lúc trước không phải bọn họ không trưng cầu ý kiến của các học sinh cũ, nhưng mà tất cả mọi người từng tham gia Thất Lạc Lâm Tranh đều giữ vững trầm mặc, ngay cả bọn Phỉ Khắc Tư cũng mang dáng vẻ thần bí cười, hơn nữa mỗi lần chỉ có top 100 tân sinh đứng đầu trong cuộc so tài khiêu chiến lần trước được tham gia ghi danh cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh.

"Cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh thực chất là thợ săn và con mồi cạnh tranh với nhau, ở nơi đó ngươi có thể dùng bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, điều kiện tiên quyết là không đe dọa đến tính mạng của người khác là được, trừ điều kiện đó ra, bất cứ thủ đoạn nào đều được phép sử dụng." A Ma Lạp hưng phấn liếc mắt nhìn Khiết Tây Tạp và Y Lạp Hạ Nhĩ, không khỏi nhẹ lắc đầu mấy lần, trong đầu bọn hắn nghĩ thế nào hắn hiển nhiên đoán được mấy phần, cũng có người yêu bạo lực nha!

"Thợ săn và con mồi trong cùng một thế giới, có nơi thú vị như vậy, mặc dù ta không biết tại sao có một yêu cầu kỳ lạ như vậy, nhưng ta thích." Phỉ Lệ khẽ liếm môi, Phỉ Bỉ và Lạc Khắc ở bên cạnh không khỏi rùng mình, hai người bọn họ đã quá quen thuộc biểu tình này của Phỉ Lệ, lúc trước khi Phỉ Lệ ở trong Học Viện Ma Pháp Phi Long, trong thư viện nghiên cứu ra một Phục Hợp ma pháp mới, chính là vẻ mặt như vậy để cho bọn họ đi khảo nghiệm uy lực của ma pháp, phải biết cứ cho là bọn họ da dầy, vậy mà mất mấy ngày không thể xuống giường được, về sau Phỉ Lệ còn nói cho bọn hắn biết một chút kia chỉ là Phục Hợp ma pháp cấp thấp, còn cao cấp hơn không dám sử dụng. Phỉ Bỉ và Lạc Khắc vừa nghe đến những lời này lập tức liền hôn mê bất tỉnh, đây còn là người sao?

"Cuộc tranh tài chia ra làm ba giai đoạn, tổ nào có điểm số cuối cùng cao nhất thì chiến thắng, nhớ, nếu muốn xây dựng thế lực của mình vậy hãy giành chức vô địch đi! Nếu không cũng chỉ làm bình phong cho người khác.

"Có ý gì? Vì người khác làm bình phong?" Y Lạp Hạ Nhĩ nhanh chóng bắt được chỗ sơ hở, hình như trong này có gì đó mờ ám, nếu quả thật có thể tự do xây dựng thế lực, theo đạo lý thì Học Viện Ma Pháp Phi Long cũng phải có không ít thế lực cỡ lớn mới đúng, nhưng hiện nay trong học viện cũng chỉ có năm thế lực cỡ lớn, đương nhiên là không bao gồm thợ săn Du Hồn những thứ này được thành lập để tuần tra trong Thất Lạc Lâm.

"Bất kỳ chỗ nào cũng tồn tại quy tắc chọn lọc tự nhiên là quy tắc ngầm, nếu ngươi không cách nào thích ứng, cũng sẽ bị thế lực khác thôn tính, hơn nữa những thế lực khác trong học viện hàng năm cũng cần thu nhận thêm thành viên mới, huyết mạch mới. Nếu tất cả mầm móng ưu tú đều bị chọn sau khi đi, mâu thuẫn cũng thuận theo tự nhiên mà đến, ta nói như vậy các ngươi hiểu chưa?"

"Ý của ngươi là những thế lực khác sẽ cướp người, cứ như vậy cũng được." Khiết Tây Tạp buồn bực hỏi, có vẻ như An Đức Lỗ không nói cho nàng biết những chuyện này, trước nàng cũng chưa từng chú ý tới những thứ này.

"Cái này cùng chúng ta muốn giành chức vô địch có quan hệ gì sao?" Phú Lực Lai khẽ nâng đầu lên, cặp mắt thoáng hiện một tia tinh quang, một tay vẫn như cũ đùa nghịch qua cầu ma lực trong tay, bên trong khống chế mấy tiểu thủy cầu được sắp hàng thứ tự.

"Chỉ cần là có thể đạt chức vô địch, bất kỳ thế lực nào khác cũng không có quyền nhúng tay can thiệp. Đạt được vô địch cũng đồng nghĩa nắm trong tay giấy thông hành, tấm bài bảo vệ tính mạng, dùng để bảo đảm không bị những tổ chức khác tùy ý khống chế và uy hiếp. Nói cách khác, đạt chức vô địch thì đồng nghĩa với việc để bọn họ thừa nhận thực lực của mình."

"Chuyện như vậy Lão sư trong học viện đều không nhúng tay can thiệp sao?" Tử La buồn bực nhìn A Ma Lạp, chẳng lẽ học viện cứ mặc cho chuyện như vậy phát sinh mà không nhúng tay, vậy nếu gặp chuyện không may trách nhiệm do ai gánh đây.

"Sẽ không, Lão sư học viện chỉ biết đồng ý chuyện như vậy phát sinh, tuyệt đối sẽ không xuất thủ tham dự."

"Tại sao?"

"Bởi vì đây chính là lí do vì sao Học Viện Ma Pháp Phi Long luôn giữ vững được chức đệ nhất học viện trên đại lục, cũng chỉ có dưới hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt này người nào thắng được thì sẽ thành công. Mới có thể trở thành người có năng lực, vả lại các đế quốc lớn, thậm chí còn có các thế lực lớn cũng cần nhân tài. Đây cũng chính là lý do tại sao thành Thiên Không An Đệ Tuwcoss thể độc lập với các thế lực lớn phạm vi bên ngoài, chỉ có trong loại hoàn cảnh tàn khốc như ở nơi này, mới có thể bồi dưỡng được nhân tài trác tuyệt, thỏa mãn nhu cầu của bọn họ." A Ma Lạp nói tới chỗ này, trên người đột nhiên thả ra một cỗ uy áp cường đại.

"Thì ra là như vậy." Tử La cái hiểu cái không gật đầu một cái.

"Giới thiệu và phân tích nguồn gốc cuộc so tài như vậy thì cần chú ý đến những việc quan trọng." Phỉ Lệ đi thẳng vào vấn đề cần hỏi, cuộc thi lần này mục đích chủ yếu nhất định còn cấy giấu bí mật mà không thể cho ai biết.

"Cuộc so tài chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là thành viên mỗi đội tham gia đi săn, săn điểm của đối thủ. Giai đoạn thứ hai là đội trưởng của mỗi đội so tài, giai đoạn thứ ba là giai đoạn quan trọng nhất, là toàn đội cạnh tranh. Mỗi người các ngươi khi tiến vào Thất Lạc Lâm sẽ lấy được mười điểm, đó là các ngươi vừa tiến vào Thất Lạc Lâm sẽ xuất hiện một cái thẻ trên người."

"Vậy điểm cuối cùng được tính như thế nào?"

"Cộng tất cả điểm của từng thành viên mỗi đội lại, đội nào có điểm cao nhất thì sẽ thắng."

"Vậy cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh rốt cục là tranh tài dạng nào đây?" Y Lạp Hạ Nhĩ hằm hè nhìn chằm chằm Lão sư A Ma Lạp ngồi ở giữa, cặp mắt thả ra tinh quang.

"Phật viết: không thể nói, chờ các ngươi đến nơi đó tự nhiên sẽ biết được." A Ma Lạp lắc đầu cười thần bí, cự tuyệt trả lời vấn đề của Y Lạp Hạ Nhĩ, đồng thời nhắm mắt dưỡng thần. Mà Khắc Lỗ Tư bên cạnh thì liều mạng cùng Đan Ni tranh đoạt vị trí bên cạnh Phỉ Lệ, bất quá cuối cùng vẫn thua thân thủ quỷ dị của Lợi Nhã, mà Mai Địch Lạp ngồi bên cạnh Y Lạp Hạ Nhĩ cũng liều mạng làm mặt quỷ, loay hoay tạo những dạng con rồi con nít trong tay mình, thỉnh thoảng còn hướng về phía Đan Ni nháy mắt, dáng vẻ rất linh hoạt ra vẻ mình là người rất có thiên phú, bởi vì trước mắt hắn vẫn còn bị Y Lạp Hạ Nhĩ trừng phạt, cho nên cũng không dám làm ra hành động gì , nếu không ai biết kế tiếp sẽ phải lãnh trừng phạt đáng sợ nào.

Trong gia tộc Đằng Lãng cũng chỉ có Mai Địch Lạp hắn được tính cách phúc hắc của biểu ca, tại sao những người khác lại cho rằng huynh ấy chỉ là một người điên cuồng si mê ma pháp võ họ, huynh ấy rõ ràng chính là một con sói đáng ghét mà.

"Thất Lạc Lâm chẳng qua là nơi cho tiểu hài tử tôi luyện mà thôi, nếu muốn chân chính thể nghiệm quyết đấu sinh tử, chỉ có năm mươi năm một lần, trên đại lục mở ra cuộc thí luyện chi địa _ Long Vực, đây mới thực sự là nơi cao thủ tụ tập, nơi đó tụ tập tất cả các cao thủ trẻ tuổi trên đại lục, tất cả mọi người có thể tiến vào Long Vực, không nơi nào không trong vạn người trúng tuyển một thanh niên tài giỏi đẹp trai." Lúc này thanh âm Khắc Lỗ Tư khàn khàn cắt đứt ảo tưởng trầm mê của mọi người.

"Long Vực, đó là nơi nào?" Mọi người trong nháy mắt khẩn trương nhìn Khắc Lỗ Tư.

"Khụ! Khụ! Đây là chuyện mà trên đại lục ai cũng biết, bất quá với thực lực của các ngươi hiện nay vẫn chưa thể tiếp xúc được với cấp độ bí mật này." Khắc Lỗ Tư thần bí nhìn Phỉ Lệ trừng mắt, thật giống như đang nói, nếu là ngươi hỏi ta, ta sẽ nói.

"Cấp độ gì?" Phỉ Lệ hài hước hỏi Khắc Lỗ Tư.

"Chiến sĩ ít nhất cần phải đạt Đại Kiếm Sư, Ma Pháp Sư ít nhất cũng đạt tới Đại Ma đạo sư trở lên, bất kể là nghề nghiệp gì đều phải chịu được sức mạnh của thực lực Thánh cấp, mới có thể có tư cách tiến vào Long Vực. Long Vực và thành Thiên Không An Đệ Tư đều giống nhau, không thuộc về một thế lực nào khác, nó chỉ cung cấp nơi thí luyện và phần thưởng sau cuộc thí luyện." Khắc Lỗ Tư nghiêm túc nói, bất quá đôi mắt không ngừng hếch lên, còn A Ma Lạp ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ hết sức thú vị.

"Dưới Thánh cấp sao?" Đôi mắt Phỉ Lệ nóng rực hưng phấn nhìn bên ngoài, ánh sáng 'Vân Chung' dưới ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt làm cho người ta có cảm giác bồn chồn không diễn tả được. Phỉ Lệ trong nháy mắt tiến vào minh tưởng, sau lưng là bóng dáng nhỏ gầy của Lợi Nhã xen lẫn bóng dáng mơ hồ của đám người Tử La và Phỉ Bỉ, Lạc Khắc, tựa như cũng dự đoán được điều gì đó.

Trong nháy mắt, thanh âm trong phòng yên tĩnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.