Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 52: Điện hạ, cái này tuyệt không giống ngài



Một đêm bị ép buộc, ngày hôm sau Khuynh Anh nóng rần lên. Liên tục tra tấn tinh thần khiến nàng lâm vào hôn mê, thế nào cũng không đồng ý tỉnh lại, thân hình đơn bạc co rúc ở trên giường Lam Tranh, giường thật lớn khiến nàng có vẻ càng thêm thật nhỏ.

Cho dù có thể sử dụng thần đan chữa sốt, nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt. Có lẽ là vì sợ, lông mi của nàng run run, môi cũng không hề có màu sắc.

“Lúc nào nàng mới tỉnh?” Lam Tranh hết nhẫn nại ngồi xuống đầu giường, lạnh mắt nhìn một loạt thầy thuốc quỳ trên đất, trong đầu bốc lên ngọn lửa nôn nóng, người phàm yếu ớt hắn không phải không biết, nhưng Thần Tộc gần như đều là có thể sử dụng thần chú duy trì hô hấp trong nước nhất thời gian, hắn là hoàng tộc, thậm chí không dùng pháp thuật cũng có thể duy trì cả một ngày. Nhưng Khuynh Anh cái gì cũng không phải, đừng nói pháp thuật, ngay cả lực công kích một con sen ma yếu ớt nàng đều không có.

“Điều dưỡng mấy ngày hẳn là có thể tỉnh.” Một vị thầy thuốc dè dặt tiến lên nói: “Nếu thật sự không được, chỉ sợ phải mạnh mẽ kích thích hồn phách nàng, có thể khiến nàng khôi phục thần trí, bất quá phàm thể sẽ đau đớn không chịu nổi.”

“Cút!” Lam Tranh vung tay áo lên, nước thuốc vẩy đầy đất.

Mọi người nhanh lui sạch sẽ, Già Diệp yên lặng đứng đã lâu cuối cùng mở miệng: “Điện hạ, cái này tuyệt không giống ngài.”

“Ngươi dám chất vấn ta?” Một đôi tròng mắt màu vàng nâng lên, bên trong tràn đầy lệ khí.

“Nàng chỉ là một người phàm, điện hạ không cần cáu kỉnh như vậy vì nàng.” Già Diệp còn chưa dứt lời, trên mặt liền bị tát một cái.

“Đi ra ngoài.” Lam Tranh thản nhiên nói.

Già Diệp hơi nhếch môi, mặt sưng phồng lên, bên môi tất cả đều là mùi máu tươi, nhưng chân của hắn lại kiên định hơn: “Điện hạ, sinh nhật một ngàn tuổi của ngài sắp đến, nương nương từng tiên đoán đến kỳ một ngàn năm sinh mệnh ngài sẽ có đại kiếp nạn, cô gái này sợ là tai họa.”

“Già Diệp.” GIọng nói Lam Tranh u trầm đáng sợ: “Ngươi biết ta chán ghét ai nhắc tới nữ nhân đó.”

“Nhưng ngài ấy là mẫu hậu ngài.”

Đồng tử Lam Tranh co rút lại, hắn giơ đầu ngón tay lên, tất cả đều là sát khí, Già Diệp cũng đã quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói: “Điện hạ, ta từ nhỏ đi theo bên cạnh ngài, vì một câu nói của ngài ta nguyện ý vượt lửa băng sông, nhưng nếu ngài gặp khó khăn sao ta có thể ngồi yên không đến?! Nàng ta đi đến Thần giới, phàm thể vốn là điềm không may, điện hạ thu nàng làm nội thị càng là không hợp với lẽ thường. Hiện thời, kỳ một ngàn năm càng gần, điện hạ lẽ ra nên càng thêm cẩn thận, huống hồ nương nương đã nói…”

“Câm miệng!!”

Trong nháy mắt gió chợt mãnh liệt nổi lên, hung hăng ném Già Diệp ra ngoài, cửa đóng lại, trong phòng lại yên tĩnh.

Lam Tranh nhắm mắt lại thật sâu, giây phút ấy hắn chỉ cảm thấy vô cùng uể oải.

Lúc này cửa lại bị mở ra.

“Ta bảo ngươi đi ra ngoài!!!!” Hắn tức giận vung ra một nói mũi nhọn ánh sáng màu vàng kim sáng rọi.

“Nha, đệ thật sự là trưởng thành cánh cứng cáp rồi, ngay cả tỷ tỷ của đệ cũng dám đuổi đi?” Người tới lấy tay đỡ công kích của Lam Tranh, trong ngôn ngữ đều là trêu tức. Toàn Cơ mặc một thân trang phục nam nhân, tóc đỏ buộc lên thật cao, nàng nhìn vào trên giường, lộ làm ra một bộ dáng đã hiểu rõ: “Nàng mới khỏi bệnh không bao lâu, đệ liền làm nàng không dậy nổi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.