Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 64: Hậu quả cắn ngón tay



Dạ yến sắp chấm dứt.

Thời điểm Thần vương thần hậu lôi kéo Toàn Cơ cùng Trường Minh đọc diễn văn, Lam Tranh lặng yên kéo Khuynh Anh rời đi.

Tình huống như vậy hắn chưa bao giờ thích, điện Trường Sinh có Trường Minh là đủ rồi, sự hiện hữu của hắn, có cũng được mà không có cũng không sao.

Rời đi chốn phồn hoa, bầu trời đêm lấm tấm nhiều sao, thật yên tĩnh.

Khuynh Anh uống say không còn biết gì.

Nhìn Lam Tranh cầm lấy cánh tay của nàng kéo đi về phía trước, nàng nhướng mày, liền vươn ngón tay ra đẩy mặt hắn: “Buông ta ra, ngươi tên hỗn đản này.”

“Gây nữa ta liền phi lễ nàng.” Hắn nhét nàng vào xe ngựa. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức ăn miếng trả miếng duỗi móng vuốt, lôi cổ áo của hắn, kéo hắn đi lên.

Hoàng tử điện hạ không kịp phòng bị, tư thế chật vật.

Già Diệp đành thở dài, thành kiến đối với Khuynh Anh vẫn không có biến mất. Nhưng hắn nhưng không cách nào ngăn cản điện hạ ở cùng nàng, thậm chí ngay cả công chúa Toàn Cơ cũng không bài xích sự tồn tại của nàng.

Nữ nhân này tâm cơ quả nhiên không đơn giản, việc hắn có thể làm chỉ là thủ hộ bên cạnh điện hạ, phòng bị nàng nhiều hơn.

Nhẹ nhàng kéo dây cương, con ngựa trắng hí to một tiếng, đạp đám mây chạy đi.

Mà trong xe.

Tay Khuynh Anh gắt gao cầm lấy tóc Lam Tranh, đem mấy sợi tóc màu vàng vò rối.

Vừa mới đánh nhau lúc nãy, nàng hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bởi vì Lam Tranh thoáng đụng nàng, nàng sẽ khổ sở kêu đau, bộ dáng đáng thương tội nghiệp làm cho người ta không có biện pháp xuống tay. Nhưng nàng sẽ không ngừng cố gắng cào cấu, còn dùng chân đạp miệng của hắn.

“Nàng nổi điên làm gì, uống nhiều như vậy!” Lam Tranh không thể nhịn được nữa, ngăn chặn nàng, giữ hai cái tay nàng ở trên đầu nàng.

Mặc dù như thế, Khuynh Anh cũng không nhàn rỗi, nàng nói rất nhiều, phần lớn đều là oán trách Lam Tranh đè nàng thở không nổi, hoặc là đụng phải hông của nàng, làm cho nàng khó chịu.

Nàng có một đôi mắt đẹp, gò má phần trắng, tuy khắp người là mùi rượu, nhưng cũng không lấn át được mùi thơm mê người của cơ thể nàng, từng trận ấm áp tỏa khắp da thịt.

Lam Tranh rũ mắt, lẳng lặng nhìn nàng.

Môi đỏ bừng khi đóng khi mở, mang theo mùi rượu, phun ở trên khuôn mặt của hắn. Hắn nhịn không được vươn tay ra vuốt ve môi nàng, lại bị nàng tưởng lầm là công kích, cắn ngón tay hắn một cái, hàm răng trắng tinh, nhưng cũng không đau, chẳng qua là cảm thấy hơi ngứa, hơn nữa men say, giống như con mèo làm biếng, đang làm càn đùa nghịch.

Mắt Lam Tranh tối sầm đi.

Hắn cũng không vội lấy ngón tay ra, ngược lại càng vươn vào sâu, dính sát cái lưỡi mềm dẻo của nàng, bắt buộc nàng ngậm chặt.

“Khụ khụ khụ…” Khuynh Anh sặc, nước mắt đều chảy ra. Bị phủ nước mắt, con ngươi càng thêm mông lung, giùng giằng muốn phun thứ gì đó trong miệng ra.

Màn đêm nặng nề, rời xa huyên náo, an tĩnh đến có thể nghe được hô hấp của nhau.

Mà đối phương hô hấp có chút trầm, còn có chút thô, phả vào mặt, nóng bỏng đến có thể nung đỏ mặt nàng.

“Điện hạ, đã đến cung điện.”

Già Diệp đứng ở ngoài xe nói, lại bổ sung một câu: “Vừa rồi có hai linh điểu bay tới đưa thư, một cái là của điện hạ Toàn Cơ, một cái là của điện hạ Trường Minh…”

Trong xe vẫn không có trả lời hắn, Già Diệp đành phải bảo linh điểu mở miệng.

“Tử tiểu tử, Khuynh Anh uống say, đệ đừng nhịn không được làm ra hành động kỳ quái… Cho dù có, cũng phải cẩn thận một chút cho ta, sức của đệ… Thôi, ta không quản được đệ, nhớ kỹ lời của đệ, ta giao Khuynh Anh cho đệ, ngày sau ta rời đi, đệ phải đối tốt với nàng. Nàng là cô gái tốt.” Linh điểu màu đỏ nói hết lời của Toàn Cơ, ngữ khí giống nhau âm điệu giống nhau, có thể nhìn ra được con chim này nói xong lời của Toàn Cơ đã hổn hển tới cỡ nào.

Trong xe ngựa truyền đến một chút cười khẽ.

Già Diệp lại bị nghẹn, hơn nửa ngày, mới nhớ tới một con chim khác. Chim màu xanh, trên chân còn mang theo một quả Ngọc Hoàn nho nhỏ.

“Lam Tranh, ta muốn cùng đệ nói chút chuyện.”

Một câu nói vô cùng đơn giản, mang theo độ lạnh thấu xương.

Tiếng nói trầm ổn mà từ tính, như phá sông băng.

Chim tạm dừng một lát, mới tiếp tục nói: “… Là về Khuynh Anh… Cũng là về Yên…”

Nói được một nửa, đột nhiên, một luồng ánh sáng đâm tới, con chim nhất thời chấn kinh giương cánh, lưu lại ở trên cành cây một lát, cuối cùng bay đi.

Nửa ngày, trong xe mới truyền ra giọng của Lam Tranh: “Tất cả lui ra.”

“… Nhưng điện hạ, công chúa và đại hoàng tử…”

“Lui ra.”

Sắc mặt Già Diệp tái nhợt, mím môi rời đi.

Tất cả người hầu cũng biến mất. Cung Thiên Xu to như vậy, giờ như chỗ không người.

Màn xe bị nhấc lên, nhảy xuống đầu tiên là Khuynh Anh.

Khóe môi nàng còn dính tơ máu, nhưng mà cũng không phải là của nàng, môi của nàng hơi sưng, có vẻ như mới bị tàn sát bừa bãi một phen.

Nàng chạy về phía trước, thân hình lắc lư lợi hại, như là xuất phát từ bản năng muốn sống, trong đầu nhắc nhở phía sau mình có một con quái thú muốn ăn thịt người, không thể dừng lại.

“Khuynh Anh…” Lam Tranh chậm rãi xuống xe ngựa, xem bóng lưng nàng nghiêng ngả chao đảo, khóe môi hơi hơi cong lên, dùng lưỡi liếm đi vết máu trên khóe môi bị cắn, chậm rãi đi theo.

Khuynh Anh vừa quay đầu lại, liền thấy bóng dáng hắn không xa không gần theo ở phía sau, trong lòng hoảng hốt, chạy nhanh hơn chút.

Mà nàng không phát hiện hoàn cảnh chung quanh đang dần dần biến hóa. Nàng chạy qua thềm cầu nhỏ, chạy qua hành lang gấp khúc mọc đầy hoa cỏ, chạy chạy, đến tại sao mình muốn chạy nàng đều không rõ. Không cẩn thận, nàng té ngã trên đất.

Lam Tranh chậm rãi đi qua, sợi tóc màu vàng bay múa ở trong gió, hắn lập tức di động đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, hôn mu bàn tay nàng một chút, “Nàng muốn trốn đi nơi nào?”

“… Về nhà…” Khuynh Anh nhìn hắn, rượu khiến nàng không thanh tỉnh, dường như nàng đã không rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ, nàng buồn rầu rủ con ngươi: “Ta muốn về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.